Mười giờ hai mươi phút, tiết tự học tối của trường trung học phổ thông số 1 kết thúc. Lâm Thần vung vẩy tay không quay về ký túc xá.
Phòng ký túc xá của trường trung học phổ thông số 1 là phòng đôi, bên ngoài có ban công và phòng tắm riêng biệt. Ban đầu Lâm Thần ở một mình, học kỳ này sẽ có thêm một bạn cùng phòng mới vào ở.
Nhìn ký túc xá gọn gàng ngăn nắp không nhuốm chút bụi trần, Lâm Thần khẽ nhướng mày.
Bạn cùng phòng mới của cậu hình như có căn bệnh yêu thích sạch sẽ.
Đây là kết luận mà Lâm Thần đưa ra được.
Nhưng mà cũng chẳng liên quan mấy đến cậu. Lâm Thần nhấc quần áo ngủ lên đi vào trong phòng tắm. Chờ khi cậu trở ra, lại gặp được một khuôn mặt quen thuộc.
Người kia đang ngồi bên bàn học ở chiếc giường đối diện, sống lưng thẳng tắp, cúi đầu múa bút thành văn. Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn, trong cái nhìn chăm chú của Lâm Thần, lọn tóc xoăn trên mái đầu kia tung tẩy nhảy hai cái.
"Tôi mang cả cặp sách của cậu về rồi đấy, để ngay trên ghế". Nhóc tóc xoăn không quay đầu lại, chỉ nói một câu như vậy.
Lâm Thần nhìn sang, quả nhiên trên chiếc ghế bên cạnh tóc xoăn rõ ràng đang có một chiếc cặp sách màu đen ngự trị.
||||| Truyện đề cử:
Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
"???" Lâm Thần không thể hiểu nổi sự việc này: "Cậu mang cặp sách của tôi về đây làm gì?"
Tưởng Ngọc ngẩng đầu lên, nét mặt cũng hơi bối rối: "Bởi vì, bởi vì cậu quên mang cặp về mà..."
Nhìn ánh mắt vừa nghiêm túc vừa ngây thơ của nhóc tóc xoăn, Lâm Thần hít sâu một hơi khiến cho chính mình bình tĩnh lại, cố ép giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng nhất: "Cặp sách mang về thì có ích lợi gì? Ngày mai lại phải vác nó lên lớp sao?"
"Nếu ngày mai cậu không mang nó lên lớp thì sẽ không thể học bài được đâu". Nhóc tóc xoăn nghiêm túc trả lời vấn đề của Lâm Thần.
Lâm Thần: "..."
Hai người họ đang cùng nói về một sự việc đấy hả?!
"Ý của tôi là, hôm nay không có bài tập về nhà, cậu đem cặp sách của tôi về làm gì hả?" Lâm Thần vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên giường, đối mặt với Tưởng Ngọc.
Rõ ràng Tưởng Ngọc không hiểu được ý nghĩ của Lâm Thần, nhóc vô cùng khiếp sợ: "Nhưng chúng ta đang học lớp mười hai, kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông sắp diễn ra rồi, chẳng lẽ không nên nắm chắc thời gian, tranh thủ ôn tập hả?"
"Tôi, học sinh đứng đầu khối, đứng đầu toàn thành phố", Lâm Thần đứng lên, thương yêu xoa nhẹ cái đầu của nhóc tóc xuăn, nói: "Tôi có IQ cao bẩm sinh, chưa từng thức đêm học tập. Ngày mai nhớ mang cặp sách của tôi quay lại lớp học đấy".
Lâm Thần nói xong, chờ cho nhóc tóc xoăn ngoan ngoãn gật đầu mới quay về giường nằm lăn ra chơi điện thoại. Cậu hoàn toàn không hề chú ý tới, chỉ vì một cái xoa đầu này mà hai dái tai nhóc tóc xoăn Tưởng Ngọc đã đỏ bừng bừng.
Vận may tối nay của Lâm Thần không tệ, liên tục qua ba cửa trò chơi Anipop. Đúng lúc cậu hài lòng thỏa mãn tắt điện thoại di động, định bụng đi ngủ thì nhóc tóc xoăn lại đột ngột lên tiếng: "Không sấy khô tóc đã đi ngủ, rất dễ bị cảm".
"Thế thì cậu có thể chờ tóc tôi khô rồi lại nói chuyện này cũng chưa muộn, nhóc tóc xoăn ạ". Lâm Thần sửng sốt suốt hai giây, sau đó bật cười đáp lại.
Nghe thấy ba chữ "nhóc tóc xoăn", trong nháy mắt, từ cổ đến đỉnh đầu của Tưởng Ngọc lập tức đỏ bừng. Thế nhưng lần này cậu nhóc đang nằm trên chiếc giường đối diện Lâm Thần, lại cộng thêm ánh sáng đèn bàn của nhóc cực kỳ sáng tỏ, khiến cho Lâm Thần thu lại toàn bộ sự thay đổi của nhóc vào trong mắt.
"Cậu ngại ngùng cái gì chứ? Ngại ngùng vì tôi gọi cậu là nhóc tóc xoăn sao?" Lâm Thần cười nói.
Tưởng Ngọc bị nụ cười của Lâm Thần mê hoặc tâm trí, ngơ ngác nhìn cậu gật đầu thừa nhận.
"Ha ha..." Lâm Thần bật cười thành tiếng, cũng may cậu không phải kẻ biến thái thích trêu người ta, cuối cùng chỉ nói thêm một câu: "Mau làm đề nhanh nhanh rồi đi ngủ đi, nhóc tóc xoăn đáng yêu ạ".
Tưởng Ngọc nhanh chóng xoay người, chỉ để lại cho Lâm Thần một cái gáy xù bông. Nửa ngày sau, nhóc mới lặng lẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ đi ngủ sớm".
Căn phòng ký túc vô cùng yên tĩnh, Lâm Thần còn chưa ngủ nghe được lời này, âm thầm cười cười. Sao cậu nhóc tóc xoăn này lại cứ đáng yêu quá vậy?