Vân Vĩnh Trú nói xong, một tay chống xuống đệm giường mềm mại, nâng nửa thân người dậy, bao vây Vệ Hoàn vẫn đang luống ca luống cuống vào trong. Vốn dĩ đang ở tư thế mặt đối mặt, hiện tại lại biến thành một trên một dưới. Cảm giác áp bức mãnh liệt tỏa ra từ người Vân Vĩnh Trú khiến Vệ Hoàn càng thêm thấp thỏm bất an. Ngày thường mồm miệng tía lia, cái gì cũng có thể lấy ra để đùa được, mà đến lúc này cổ lại đỏ bừng hết cả lên.
Hắn muốn làm gì.
Chắc không phải thật sự muốn hôn cậu đấy chứ.
Có lẽ là do suy nghĩ linh tinh quá nhiều, trước mắt Vệ Hoàn vậy mà lại xuất hiện hình ảnh cậu truyền khí cho Vân Vĩnh Trú ở mê cung kính xoắn ốc, chẳng qua bây giờ bọn họ đảo ngược trên dưới, tình thế nghịch chuyển. Ánh mắt cậu thăm dò nhìn Vân Vĩnh Trú, nhìn cái người hôn mê dưới đáy biển ngày xưa.
Có lẽ cả đời này cậu ấy cũng sẽ không biết bí mật này.
Nhưng lỡ như cậu ấy biết rồi thì sao?
Rồi lỡ như, cậu ấy đã biết mình là Cửu Phượng.
Bỗng nhiên cậu không dám nghĩ tiếp nữa, hoảng loạn chớp mắt mấy cái, đáy lòng rối loạn đến mức chẳng gì lấn át được. Nếu Cửu Phượng vẫn là Cửu Phượng như xưa có lẽ cậu đã cởi bỏ lớp da này từ lâu rồi. Song hiện tại, cậu thật sự không dám chắc chắn. Vốn dĩ ngày trước người này đã không thích mình lắm, huống chi là đến cuối cùng cậu còn bị mưu hại thành kẻ phản bội. Đều phải lăn lê bò lết trên chiến trường như nhau, chắc là hắn cũng rất ghét kẻ phản bội.
Càng nghĩ như vậy, Vệ Hoàn càng thêm nặng lòng. Nếu không vạch trần, ít nhất cậu vẫn có thể giống như bây giờ trở thành đối tượng lập khế ước với Vân Vĩnh Trú. Dù thân phận này chẳng đáng kiêu ngạo là bao, có điều vẫn đặc biệt hơn những người khác một chút.
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy Vân Vĩnh Trú duỗi tay, vén phần tóc lòa xòa trên trán Vệ Hoàn, nhẹ nhàng xoa lên điểm nhỏ ánh sắc vàng mà mình để lại trên mi tâm cậu, giúp đôi mày cau chặt giãn ra.
"Em bài xích lắm à?"
Bài xích?
Nghe lời Vân Vĩnh Trú nói, Vệ Hoàn có hơi không ngờ đến được. Cậu cho rằng Vân Vĩnh Trú là kiểu muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, sẽ không buồn bận tâm đến suy nghĩ của người khác. Dù sao từ hồi xưa hắn đã luôn khăng khăng làm theo ý mình như vậy rồi. Nhưng lời hắn nói hiện tại lại giống như đang trưng cầu sự đồng ý của cậu.
"Bài xích gì ạ?" Vệ Hoàn nhìn thẳng vào mắt hắn, lập tức trở nên thẳng thắn hơn, "Nếu bắt nạt theo ý thầy là kiểu tay đấm chân đá thì em vẫn có hơi bài xích. Em lớn đến chừng này rồi mà chưa từng bị người ta đánh tới khóc đâu."
Thấy cậu như vậy, khóe môi Vân Vĩnh Trú hơi cong lên, ngón tay lại lướt xuống một chút. Cổ áo đồng phục khép hờ, để lộ ra một bên cổ thon dài, hắn thoáng cau mày, đẩy mở lớp vải vóc. Vệ Hoàn sợ nhột, nhịn không được rụt cổ lại, "Thầy làm gì thế..."
Vân Vĩnh Trú cúi đầu, dựa lại gần hơn chút, sau đó một bên tay trực tiếp cởi cúc áo sơ mi đồng phục của Vệ Hoàn. Khi Vệ Hoàn chậm chạp phản ứng lại, cúc áo đồng phục đã được cởi đến giữa ngực rồi.
"Nè, thầy làm gì vậy!" Vệ Hoàn túm chặt áo của bản thân, nhanh chóng chui ra từ dưới người Vân Vĩnh Trú rồi ngồi dậy, như một bé chim bồ câu bị hoảng sợ, vỗ cánh phành phạch bao bọc chính mình.
Vân Vĩnh Trú cũng ngồi dậy, lặng lẽ thở dài, "Em bị thương rồi."
"Hở? Thật thế ạ?" Vệ Hoàn cúi đầu, cẩn thận kéo áo ra một chút, ngó vào bên trong.
Giọng điệu của Vân Vĩnh Trú bình thản, trần thuật sự thật, "Cổ em có vết thương, tôi muốn nhìn thử."
Ngữ điệu này của hắn nghe qua thật sự không giống như đang đùa giỡn. Vệ Hoàn ngẩng đầu, mất tự nhiên cười rộ lên, "Ài, để tự em làm là được. Lúc làm nhiệm vụ có ai mà không phải chịu thương tích đâu, thầy không cần lo lắng." Nói đoạn cậu lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Dọa em sợ chết khiếp..."
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, kéo lấy cánh tay cậu. Vệ Hoàn đang ngồi xếp bằng trên giường bỗng dưng bị hắn kéo cả người đến trước mặt. Vân Vĩnh Trú dứt khoát nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay đang túm chặt áo của Vệ Hoàn, cạy từng ngón tay của cậu ra. Tuy là nhân loại nhưng bây giờ cậu cũng không khác bán yêu là mấy, lực tay của Vệ Hoàn cũng không nhỏ, siết chặt chẳng chịu buông.
"Nghe lời."
Hắn chỉ mới cau mày nói hai chữ thôi, trong lòng Vệ Hoàn đã chịu thỏa hiệp. Mắc gì cậu lại ý thức bản thân thích Vân Vĩnh Trú cơ chứ, bây giờ toi đời rồi, hoàn toàn bị bắt được nhược điểm, chẳng thể nào nói lời từ chối với hắn được. Ngón tay không nghe theo điều khiển của cậu, tự mình thả lỏng.
Bé bồ câu cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở cánh mình ra. Vân Vĩnh Trú hài lòng kéo tay cậu qua một bên, trước khi thả ra còn nhẹ nhàng bóp một chút.
Tôi nghe lời đến vậy, nếu cậu thích tôi hơn một xíu thì tốt biết bao.
Vệ Hoàn thầm nghĩ như thế nhưng mắt lại không dám nhìn hắn. Bản lĩnh mạnh miệng trước đây đột nhiên trở nên vô dụng trước mặt hắn. Có mỗi một câu lặp đi lặp lại trong đầu mấy lần cũng chẳng dám tùy tiện thốt ra thành lời. Động tác của Vân Vĩnh Trú rất dịu dàng, giả như hắn dùng lực mạnh hơn chút, tùy ý kéo chiếc áo sơ mi này xuống thì chắc cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Dù sao đều là đàn ông với nhau cả, cậu có tôi cũng có, có gì khác lạ đâu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Vân Vĩnh Trú lại dịu dàng vô cùng.
Quả nhiên người cậu bị thương, dưới xương sườn có một mảng máu bầm không nhỏ, bên mạn sườn cũng có vết thương, có lẽ là do mấy con yêu quái vô diện ở Vô Khải ban nãy làm bị thương. Tuy vết thương không quá sâu nhưng lại khá dài, kéo dài từ thắt lưng đến tận sau lưng. Đại khái là vì gặp được Vân Vĩnh Trú nên những chuyện phát sinh trước đó đều bị cậu ném ra sau đầu, đến cả bị thương cũng không ý thức được.
Quần áo xộc xệch ngồi đối diện nhau khiến Vệ Hoàn cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế cậu đành phải tìm chuyện gì đó để nói, "Gì ta... thầy xem cơ bụng của em nè!"
Vân Vĩnh Trú cực kỳ phối hợp mà cúi đầu nhìn thoáng qua, "Ừm."
Một từ này thật sự là đang sỉ nhục cơ bụng của cậu! Vệ Hoàn nín thở một hơi, thôi được rồi, cái cơ thể nhân loại hiện tại này không thể theo kịp thân xác yêu quái hồi xưa được. Nếu không phải cậu đã quên mật khẩu tài khoản chính thì làm sao có thể để Vân Vĩnh Trú cưỡi lên đầu mình được.
"Em thật sự có mà, thầy nhìn đi." Cậu dùng ngón tay chọc nhẹ, còn kéo lấy ngón tay Vân Vĩnh Trú, "Thầy chọt thử coi, cứng ngắc luôn á."
Ngón tay bị cậu kéo cũng chọt hai phát lên bụng, Vân Vĩnh Trú khá là phối hợp, "Ừ, cứng lắm."
Hồi trước còn cứng hơn, hồi trước tám múi lận, là kiểu như khối chocolate ấy!
Ngay khi cậu đang kích động đáp trả trong đầu thì Vân Vĩnh Trú duỗi tay ra, một đường sáng vàng hiện lên, sợi dây ánh sáng quấn lấy hộp y tế được đặt dưới bàn trong phòng ngủ lên, kéo đến bên cạnh hắn. Vân Vĩnh Trú mở hộp để lấy thuốc, rồi dùng tăm bông nhúng vào thuốc bột.
"Sẽ hơi đau đó."
Lúc hắn nói lời này, trái tim Vệ Hoàn bỗng thắt lại một chút. Cậu vô thức nhớ đến bản thân trước khi chết, những hình ảnh kia xuất hiện hết lần này đến lần khác, dường như nó càng thêm rõ ràng hơn. Viên đạn xuyên thẳng qua máu thịt cậu, để lại một cái lỗ trống rỗng, có viên ghim ở bên trong, đừng nói đến gắp ra, chỉ vừa động đậy tí thôi đã đau nhói. Cả đoạn dây cáp bằng kim loại mà những chiếc máy bay chiến đấu bắn ra, mỗi dây đều gắn thêm móc câu bén nhọn, móc xuyên qua cánh cậu, sau đó nhờ lực chuyển động của máy bay, xé toạc nó xuống.
Khi ấy chẳng ai nói với cậu rằng, sẽ hơi đau đó.
Cậu cũng không cảm thấy quá đau. Dù sao cũng đã lên chiến trường rồi, cái chết còn không sợ thì sao có thể sợ đau.
Song, hiện tại Vân Vĩnh Trú cẩn thận bôi thuốc cho cậu như vậy, cậu trái lại cảm thấy rất đau, đau đến độ muốn rơi nước mắt.
Phát hiện Vệ Hoàn quay đầu đi, chẳng nói lời nào, Vân Vĩnh Trú ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn cậu, "Đau à?"
Vệ Hoàn lắc đầu, nhếch miệng cười bảo, "Mới thế này thì có gì mà đau. Vết trầy nhỏ xíu xiu, trông y chang con giun." Vân Vĩnh Trú vẫn cảm thấy không đúng lắm, cúi đầu nhìn thoáng qua tăm bông mình đang cầm trên tay, "Do tôi mạnh tay quá sao?"
Hắn vừa nói như vậy, chẳng khác nào đang siết chặt trái tim Vệ Hoàn hơn một chút, dòng nước cay đắng chảy tràn ra ngoài. Vệ Hoàn hít hít mũi, "Không có, đỡ hơn hồi trước nhiều, tuy rằng thầy thật sự hơi hậu đậu. Đâu còn cách nào khác nữa, thầy là cậu chủ nhỏ mà, quý công tử số một yêu vực." Nói đoạn, cậu nở nụ cười, muốn lấy tăm bông từ tay Vân Vĩnh Trú, nhưng Vân Vĩnh Trú lại nhanh hơn cậu một bước, đưa tay qua chỗ khác.
"Được rồi, được rồi, không giành với thầy nữa." Vệ Hoàn rụt tay về, thầm nghĩ cuối cùng cũng không còn giống hồi mới lập khế ước nữa, một lời không hợp là trực tiếp phóng đao ánh sáng vút vút vút uy hiếp cậu.
Vân Vĩnh Trú nhẹ nhàng bôi thuốc, sau đó tỉ mỉ băng bó từng vòng cho cậu, mặc dù băng không đẹp mấy nhưng ít nhất là đẹp hơn hồi trước rất nhiều. Vệ Hoàn không khỏi suy tư, trong bảy năm qua có phải hắn đều phải tự băng bó cho bản thân hay không. Dẫu sao cũng không còn cậu ở bên cạnh quấy rầy, nóng lòng muốn bôi thuốc cho hắn nữa.
"Để tôi nhìn sau lưng xem sao." Vân Vĩnh Trú lên tiếng.
"Ò." Vệ Hoàn quay người lại, vì sợ lúng túng nên nhanh chóng cởi áo sơ mi ném qua một bên, "Hình như sau lưng có hơi đau, ban nãy nằm xuống em mới cảm thấy được."
Vân Vĩnh Trú liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ đằng thái dương màu vàng kim nằm giữa hõm eo cậu. Hắn nỗ lực thuyết phục bản thân rời mắt khỏi nơi đó, tầm mắt nhìn thẳng về trước. Trên lưng cậu có mấy vết máu bầm, nhất là ở vùng xương bả vai hơi nhô lên, có lẽ là do va chạm mạnh, thâm tím cả một vùng.
"Nặng không thầy?" Vệ Hoàn quay đầu, nhìn Vân Vĩnh Trú đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay, "Đây là gì vậy ạ?"
"Thuốc mỡ của nhân loại."
Vệ Hoàn hoảng hốt, sao cậu có thể hỏi ra cái câu hỏi này vậy. Cảm giác được suýt chút nữa mình đã lòi đuôi, thế là cậu nhanh chóng vớt vát, "À phải phải phải, thuốc mỡ, hồi trước em cũng hay dùng lắm."
Vân Vĩnh Trú không vạch trần sơ suất của cậu, ngay lúc cậu chẳng có chút phòng bị nào, bàn tay hắn đã chạm lên xương bả vai. Hắn thấy cơ thể Vệ Hoàn khẽ run lên, xương bả vai cậu cũng vì vậy mà run rẩy theo. Cậu rụt người, cơ bắp căng chặt như một chú bướm yếu ớt trong mưa hoảng sợ mà thu lại đôi cánh của mình.
"Đau không?"
Không đau. Không phải do đau. Vệ Hoàn chỉ chột dạ mà thôi. Độ ấm bàn tay hắn cao hơn người bình thường, nên chỉ trong nháy mắt hắn vừa chạm tới, cậu bỗng nảy sinh áo giác như thể lồng ngực đột nhiên bị bàn ủi nóng làm bỏng nhẹ, sau khi lấy ra, bên trên để lại tên Vân Vĩnh Trú.
Không chờ được câu trả lời từ cậu, Vân Vĩnh Trú đành phải tiếp tục. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, xoa tan máu bầm, đẩy nhẹ lớp da thịt nhẵn nhụi trên nó. Vệ Hoàn cũng chẳng rõ tại sao, có lẽ là do có gió thổi vào, hoặc cũng có thể là do người cậu yếu nên cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình nổi gai ốc rất rõ ràng. Trong lúc Vân Vĩnh Trú thong thả xoa bóp, da đầu cậu tê rần.
"Được rồi mà, ổn thật rồi đó ạ." Vệ Hoàn cuống quít quay lại, kéo áo mặc lên người, cúi đầu bắt đầu cài cúc, tay hơi run run, "Không bị thương xương cốt, chờ thêm hai ngày nữa là khỏe rồi."
Cứ tiếp tục như thế cậu thật sự không chịu nổi, quá dày vò.
Vân Vĩnh Trú lau tay, rồi túm chặt lấy tay cậu. Vệ Hoàn mới cài nút được một nửa đã ngờ vực ngẩng đầu lên. Cậu thấy yêu văn ngọn lửa trên thái dương của hắn tỏa ra ánh sáng đỏ, vào giây tiếp theo, cậu cảm nhận được có một luồng yêu khí nóng bỏng rót vào mi tâm.
"Thầy..." Vệ Hoàn trừng mắt nhìn hắn, "Thầy giải trừ liên kết cảm giác?"
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng như ngầm thừa nhận. Thấy hắn như vậy, Vệ Hoàn hơi mất hứng, "Vì sao?"
"Còn em là do đâu?" Vân Vĩnh Trú chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu, cũng nói nhiều hơn hẳn, "Chỉ là do tôi bị thương trong Khu Tối? Hay là do em muốn công bằng, mỗi người một lần."
Đều không phải. Tôi chỉ muốn thế thôi. Mắt Vệ Hoàn đảo loạn, không biết nên trả lời ra sao, chỉ đành lấp lửng cái nào cũng được mà ừm một tiếng, giống như một cậu học sinh tiểu học, chưa trải qua thời kỳ vỡ giọng. Cậu nhất quyết rút tay mình khỏi tay Vân Vĩnh Trú, tỏ vẻ thầy giải trừ thì em không thèm nói chuyện với thầy nữa. Dáng vẻ này đáng yêu quá đỗi, Vân Vĩnh Trú không nhịn được cười khẽ thành tiếng, đôi mắt hơi cụp xuống.
Hắn hiếm khi cười nhưng khi cười rộ lên lại đẹp vô ngần, còn đẹp hơn tất cả các hoa khôi mà Sơn Hải từng bầu chọn. Vệ Hoàn lén lút liếc mắt ngắm hắn, cơn giận bay hơn phân nửa.
Có vẻ ngoài đẹp tốt thật đó, muốn giận cũng không nỡ giận cậu ấy.
Vệ Hoàn rất thận trọng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn ngập ngừng lên tiếng, "À thì, vì sao thầy biết em ở Vô Khải rồi lập tức đến tìm em hay dạ?" Cậu có cảm giác bản thân như một nhóc hamster lòng đầy sợ hãi, cầm lấy một quả trong căn phòng chất đầy banh vải nhiều màu, mở hé cửa phòng, ném quả banh ra ngoài, cuối cùng nhanh chóng đóng sầm lại.
Chờ Tiểu Kim Ô đừng bên ngoài nhặt nó.
"Khó lắm à?" Vân Vĩnh Trú sắp xếp lại hộp y tế, cạch một tiếng, đậy nắp lại, "Có lần nào mà tôi chẳng như thế đâu?"
Nói cũng phải. Quả banh này vô dụng rồi, không dùng được nữa.
"Cũng... đúng ha." Vệ Hoàn xoắn xuýt lựa lời cho bản thân, lông mày cau chặt vào nhau, sau đó được Vân Vĩnh Trú duỗi tay đẩy giãn ra. Sức lực hơi mạnh, đẩy đến độ đầu cậu ngửa ra sau, khiến cậu phải nhanh chóng chống hai tay xuống giường mới ngồi vững được, "Nhưng em nghe ám vu cơ kia bảo lúc trước thầy từng đến đó rồi."
Sau khi câu hỏi này được thốt ra, cậu thấy ánh mắt Vân Vĩnh Trú biến đổi rất rõ ràng, hình như có hơi không vui cho lắm, có điều chỉ nháy mắt trôi qua, hắn lại trở nên bình thường, "Cô ta nói cái là em tin à."
"Ò, tại dáng vẻ của cô ấy trông thảm lắm luôn..." Vệ Hoàn trực tiếp bóc trần, "Cứ như thể cả thế giới này đều nợ cô ấy mấy triệu vậy. Em cảm thấy kiểu người như này sẽ không nói dối. Hơn nữa chẳng phải thoạt nhìn thầy cũng rất quen thuộc với chỗ đó sao, còn nói bản thân cũng từng rơi vào yểm cảnh nữa."
Nói đoạn, cậu bỗng dưng dâng lên ý tưởng hóng hớt xấu xa. Đôi tay cậu đặt ra trước, bắt lấy phần đệm giường giữa cậu và Vân Vĩnh Trú, ghé đầu lại nhìn hắn, "Yểm cảnh của thầy trông như thế nào?"
Vốn dĩ cậu cho rằng hắn sẽ quay đầu đi, không thèm để ý tới mình, hoặc là trầm mặc không nói lời nào. Mấy cái đó đều là nước cờ Vân Vĩnh Trú hay dùng, nhưng Vệ Hoàn chẳng thể ngờ được, vậy mà hắn lại cúi đấu, tiến đến trước mặt Vệ Hoàn. Khoảng cách lập tức bị rút ngắn, chóp mũi hai người chỉ thiếu một xíu nữa thôi là có thể chạm vào nhau.
Cơn gió cuối hè mang theo cái nóng sắp sửa tan biến, thổi phập phồng một góc áo đồng phục sơ mi của Vệ Hoàn, để lộ ra vầng thái dương tí hon ánh sắc vàng sau lưng cậu.
Mà khoảng cách giữa cậu và vầng thái dương thật sự.
Chỉ còn thiếu một nụ hôn nơi đầu môi nữa mà thôi.
Cậu sắp bị chôn vùi trong đôi hổ phách này đây, dù là vạn năm nữa cũng chẳng thể trốn thoát.
"Đẹp lắm." Hàng mi của Vân Vĩnh Trú cụp xuống, nhẹ giọng nói chuyện.
Bởi vì trong đó có em, tất cả đều là em.
Yết hầu Vệ Hoàn bất giác trượt lên trượt xuống, không buồn chớp mắt, cứ thể nhìn Vân Vĩnh Trú. Trái tim và cơ thể cậu bắt đầu tách rời, lý trí nói với bản thân hiện tại vẫn chưa đến lúc nhưng đôi vai lại muốn di chuyển về trước, tiếp tục nghiêng về trước, không ngừng rút gần khoảng cách.
Chỉ hôn một chút thôi.
Ngay khi lý trí sắp sửa khuất phục, chiếc nhẫn trên ngón giữa Vệ Hoàn réo vang.
Chưa có một giây phút nào mà cậu lại cảm thấy âm thanh này ầm ĩ như bây giờ, ồn đến độ tinh thần cậu mơ hồ, cơ thể vô thức nhanh chóng bật ra. Vốn dĩ đang gần trong gang tấc, lại bị đẩy trở về điểm xuất phát. Vệ Hoàn bối rối nhấn lên chiếc nhẫn trên tay, mới đầu định tắt đi, nào ngờ lại nhấn nút nhận.
Lại là Thanh Hòa.
Cậu không còn luyến tiếc điều chi nữa, xoay người đi, yếu ớt lên tiếng, "Alo, cậu làm sao đấy?"
"Gì đây? Sao trông cậu như thể tôi vừa cắt ngang chuyện tốt của cậu thế?" Trực giác của Thanh Hòa ở một số thời điểm nào đó nhạy cảm đến lạ lùng, "Chắc không phải là cậu đang làm chuyện gì đó không phù hợp với trẻ em đâu ha. Cho xem phát đê!"
Vệ Hoàn lúng túng vặn nhỏ âm lượng loa ngoài, sau đó vặn thiết bị liên lạc bên tai, quay đầu nhanh chóng ngó qua Vân Vĩnh Trú thì thấy mặt mày hắn lạnh lẽo, không nói lời nào. Cậu bèn vội vã trốn ra bên ngoài, chạy đến phòng khách rồi mới chịu lên tiếng, "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, tôi không có thời gian để lảm nhảm với cậu."
"Lúc cậu nói ra lời này chính cậu tin được không?" Thanh Hòa hừ một tiếng, rồi nhanh chóng chuyển về chủ đề chính, "Cái đồng hồ điện tử mà cậu tìm thấy ở viện nghiên cứu 137 đợt trước, tôi đã sửa xong rồi. Nếu bây giờ cậu không có việc gì làm thì tới tổ nghiên cứu khoa học một chuyển đi. Tôi cảm thấy cậu phải tận mắt xem cái thứ này mới được."
Quả thật là chuyện quan trọng. Vệ Hoàn ngồi trên sofa, đầu chỉ hận không thể vùi vào giữa đầu gối. Cậu vần vò mái tóc xõa tung của mình, ừ một tiếng, "Biết rồi, qua ngay đây." Dứt lời, cậu liền tắt điện thoại.
Cứ thế cụp đuôi, ủ rũ ngồi trong chốc lát. Bỗng dưng cậu tỉnh táo lại.
Khoan cái đã.
Mới nãy suýt chút nữa cậu đã hôn Vân Vĩnh Trú á hả???
Điên hả trời.
Cậu vẫn chưa tỏ tình mà.
Tỏ tình gì chứ, nghĩ đến đây Vệ Hoàn thiếu chút nữa tự làm mình sặc. Mình thật sự muốn làm theo trình tự mà, tỏ tình rồi hôn cậu ấy luôn thì có vẻ không ổn cho lắm. Hẳn là nên thừa nhận thân phận thật của bản thân trước, xong rồi tỏ tình, sau đó nghĩ đến cách hôn cậu ấy thì mới đúng chứ ha.
Đương lúc cậu suy xét về trình tự kỳ quặc này thì bỗng đâu bị một bóng mờ cao lớn che phủ. Cậu ngẩng đầu lên liền thấy Vân Vĩnh Trú đang đứng trước mặt mình, đi đến một cách lặng lẽ, không hổ là sát thủ.
Vân Vĩnh Trú ngồi quỳ xuống, một bên đầu gối chống xuống mặt đất. Điều khiến cậu không ngờ tới là trong tay hắn thế mà lại cầm theo một đôi dép bông màu lam. Hắn nắm lấy cổ chân Vệ Hoàn, lần lượt mang từng chiếc vào cho cậu. Giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt thờ ơ, tựa như bông tuyết tan chảy, chầm chậm chảy xuôi, hòa lẫn với băng giá và nắng ấm.
"Đừng đi chân trần."
Tiêu đời rồi.
Vệ Hoàn cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay thon dài, trắng trẻo của hắn, bàn tay này đang nắm lấy cổ chân cậu. Cậu biết rõ bản thân đã thua trong tay người này mất rồi.
Hết cứu. Ông trời cho cậu sống thêm một đời, thế mà thật sự là để cậu thích tên Kim Ô này. Tất cả thần tiên đều trốn đi mất, không thèm cứu cậu, mặc cậu chờ chết.
Sau khi mang xong, Vân Vĩnh Trú ngẩng đầu, "Lại phải đi à?"
Dáng vẻ này giống như đang nói từ trước đến giờ tôi đều chẳng thể ngăn em lại được. Vệ Hoàn không khỏi cảm thấy có lỗi, nhớ đến lần gần nhất bản thân cũng như thế này, nói đi là đi, đưa một đám tiểu bối đến Vô Khải.
"Không phải, em chỉ muốn đến tòa Nghiên cứu khoa học thôi." Vệ Hoàn giải thích, "Thanh Hòa gọi điện bảo có việc muốn nói với em."
"Sau đó thì sao?" Vân Vĩnh Trú đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu rồi, "Kế tiếp là nơi nào?"
Vệ Hoàn nắm lấy rìa sofa, siết chặt, cậu cũng chẳng rõ nơi kế tiếp là đâu. Hai người lại chìm vào sự trầm mặc như trong quá khứ.
Sự trầm mặc khiến Vân Vĩnh Trú bắt đầu tự hỏi, dục vọng độc chiếm trong lòng hắn cứ quấy phá hết lần này đến lần khác. Thậm chí hắn còn nghĩ nếu Vệ Hoàn không cố chấp suy nghĩ về quá khứ, không cố chấp với việc tìm kiếm sự thật thì tốt biết bao. Chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn thì cho dù tình cảm của bản thân ở kiếp trước cậu không hề biết đến, cứ thế này thôi hắn cũng đã thấy đủ rồi. Hắn chẳng tham lam thêm chút nào nữa cả.
Thế nhưng hắn lại hiểu rõ hơn ai hết, một Vệ Hoàn không cố chấp với sự thật thì không phải là Vệ Hoàn.
Ngay khi Vân Vĩnh Trú cảm thấy chờ không đến kết quả, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Vệ Hoàn.
"Thầy đi chung với em nha."
Ngẩng đầu, nhìn biểu cảm trên mặt hắn. Vừa dứt lời liền mím mối, giống hệt đứa trẻ chờ điểm sau khi nộp bài thi.
"Nếu thầy không có tiết dạy, có thời gian, cũng không quá buồn ngủ, hơn nữa... không chê phiền phức." Cậu bổ sung thêm một loạt điều kiện.
Vân Vĩnh Trú đứng dậy đi vào phòng, lúc quay lưng lại với cậu, khóe môi cuối cùng cũng nhịn không được mà cong lên.
Vệ Hoàn còn chưa đợi được câu trả lời đã thấy Vân Vĩnh Trú cứ thế đi vào trong, lòng cậu bối rối vô cùng. Vất vả lắm cậu mới gom góp đủ dũng khí để đưa ra lời mời đó, còn mạo hiểm bại lộ thân phận của bản thân trước khi chuẩn bị sẵn sàng nữa chứ. Cái người này sao lại...
"Nè, sao thầy lại đi vào..."
"Thay đồ."
Ồ. Trái tim của Vệ Hoàn rốt cuộc cũng chui về trong ngực, ngón tay vui sướng gõ lên ghế sofa. Sau đó cậu duỗi thẳng chân mình, ngón chân núp dưới dép bỗng cũng cuộn lại.
Không hổ là cậu ấm.
Vừa mới cà khịa xong đã thấy Vân Vĩnh Trú mặc một chiếc áo thun màu trắng rộng thùng thình bước ra. Hắn thuận miệng hỏi một câu, "Em muốn thay không?"
"Em?" Vệ Hoàn nhìn thoáng qua bản thân, "Thay, thay chứ."
"Hàng dưới cùng của tủ quần áo, đều có thể lấy."
Cậu dạ một tiếng, kéo lê dép bông đi qua. Lúc đi sượt vai nhau, cậu thấy ngay giữa ngực chiếc áo mà Vân Vĩnh Trú đang chỉnh ngay ngắn có họa tiết màu xanh biển, nét vẽ mềm mại mờ mờ.
Không nghĩ gì nhiều, Vệ Hoàn ngồi xổm bên dưới tủ quần áo, tiện tay cầm lấy chiếc áo tay lỡ màu đen được đặt trên cùng, tròng qua đầu, trên chiếc áo không có hình gì hết. Cậu soi gương, có hơi rộng một xíu.
Mặc tạm vậy.
Vân Vĩnh Trú nhìn cậu bước ra, biểu cảm trên mặt hình như rất hài lòng.
"Đây không phải áo của thầy nhỉ." Vệ Hoàn dang tay, "Thầy mặc thì hơi nhỏ."
Mình mặc thì hơi rộng.
Có cảm giác khá vi diệu.
"Đồ mới." Vân Vĩnh Trú được hỏi một đằng trả lời một nẻo, cũng chẳng biết có phải cố ý hay không.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Đáng nhẽ có thể trực tiếp dùng thuật mở kết giới dịch chuyển nhưng dường như Vân Vĩnh Trú vẫn luôn không thích dùng. Mà không dùng thì đồng nghĩa với việc họ phải đi bộ từ khu dành cho công nhân viên chức của Học viện đến tòa Nghiên cứu khoa học, gần như phải đi hết nửa Sơn Hải. Trước khi ra khỏi cửa, Vệ Hoàn tìm một cái mũ đội lên đầu. Tuy rằng lập khế ước rồi nhưng ít nhiều gì cũng nên khiêm tốn, chứ không ngày nào Cảnh Vân cũng phải lên diễn đàn Sơn Hải để đính chính cho cậu mất.
Trước lúc ra cửa, Vân Vĩnh Trú bỗng dưng ngừng bước chân. Vệ Hoàn khó hiểu, cũng dừng theo.
Vân Vĩnh Trú nhấc chiếc mũ bị cậu đè xuống rất thấp lên, nhìn vào mắt cậu, "Em lại nợ tôi một lần."
"Lại nợ á?" Ngay cả bản thân Vệ Hoàn cũng không biết mình thiếu nợ nhiều như vậy hồi nào, "Em lại nợ gì nữa vậy?"
Vân Vĩnh Trú duỗi tay, tỉ mỉ sửa sang cổ áo giúp cậu. Trước khi đi, hắn nhẹ nhàng để lại một câu.
"Bắt nạt em đến khóc."
"Đó là ngủ mơ!" Vệ Hoàn đuổi theo sau hắn, "Phì, em hoàn toàn không có ngủ, không hề nằm mơ. Thầy bớt giả vờ đi, thầy vốn đã biết hết rồi, em chỉ lừa thầy thôi, em không có bắt nạt thầy trong mơ!"
Vân Vĩnh Trú vẫn không thèm lên tiếng như cũ, hai tay đút vào túi, lạnh lùng vô tình đi ở đằng trước.
Sau khi ra khỏi khu công nhân viên chức, Vân Vĩnh Trú và Vệ Hoàn băng qua Học viện Viêm Toại trước mắt bao người. Trên đường đi, gần như không có ai là không nhìn bọn họ. Vốn dĩ huấn luyện viên Vân mặc thường phục đã hiếm có khó tìm rồi, huống hồ hắn còn đưa theo nhân loại lập khế ước với hắn nữa. Đây quả thật là hiếm của hiếm luôn. Dọc theo đường đi, tất cả sinh viên đều chào hỏi Vân Vĩnh Trú, trái ngược với thái độ lạnh như băng thường này, hắn còn gật đầu đáp lại. Đối mặt với áp lực bị vây xem, vành nón sắp bị Vệ Hoàn đè đến sát mặt, chỉ sợ người khác thấy mặt mình.
Vất vả mãi mới được tòa nhà Nghiên cứu khoa học, họ đi thẳng đến phòng thí nghiệm Thanh Hòa ở. Thanh Hòa và Phương Trình đang chơi trò chơi, huyên náo cực kỳ. Vệ Hoàn bước tới, gỡ kính đeo mắt của anh xuống, lúc này Thanh Hòa mới thoát khỏi cảnh tượng trong trò chơi, "Úi chà, nhanh thế sao." Anh dụi mắt, đẩy eo Vệ Hoàn, nhỏ giọng nói, "Ê, cậu còn đưa người nhà theo luôn cơ à."
"Người nhà cái đầu cậu." Vệ Hoàn nhất thời nóng nảy, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi. Thanh Hòa thấy cậu như thế cười càng điên cuồng hơn. Anh đứng dậy khỏi ghế, dạo một vòng xung quanh Vệ Hoàn, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, "Hôm nay hai người mặc đồ đôi à?"
Phương Trình ở một bên hoảng sợ, tháo kính đeo mắt xuống, "Cặp đôi nào cơ? Đồ nào cơ?"
Vệ Hoàn nhíu mày, "Cậu nói bậy bạ gì đó?!"
"Đen trắng xứng đôi đó. Hơn nữa..." Thanh Hòa túm lấy một mảng vải vóc sau lưng cậu, "Hoa văn sau lưng cậu trông giống như cái của huấn luyện viên Vân..." Anh lại liếc mắt ngó hoa văn màu lam trước ngực Vân Vĩnh Trú, phát hiện bản thân bị hoa mắt, "Ủa sai sai... Của cậu là hình ngọn lửa, của anh ấy hình như không phải. Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi."
Ngọn lửa?
Vệ Hoàn rất ngạc nhiên, liều mạng quay đầu muốn nhìn hoa văn sau lưng áo của mình. Nhưng dù thế nào cũng không thể nhìn tới, trông giống hệt cún con chạy theo đuôi của chính mình.
"Chẳng phải bảo là có chuyện quan trọng à?" Vân Vĩnh Trú lên tiếng, lúc này Vệ Hoàn mới chịu ngừng nghỉ, lập tức nhớ đến chuyện chính, "Đúng thế, cậu bảo muốn cho tôi xem cái gì."
Thanh Hòa cũng mới nhớ ra, "Ồ, phải ha." Anh cầm lấy đồng hồ điện tử cho trẻ em mà đợt trước tìm thấy từ trên bàn, "Tôi thử sửa cái này rồi. Tôi thấy chiếc đồng hồ này khá quen, cực kỳ giống loại đồng hồ có thể truyền tin và trình chiếu hình 3D mà hồi nhỏ tôi từng chơi." Anh ấn nhẹ vào cái nút nằm ở mặt bên của đồng hồ. Khi nhấn nút đến lần thứ ba, bên trên đồng hồ xuất hiện hình chiếu ba chiều.
Thoạt nhìn như là một video ngắn.
Vệ Hoàn đến gần, đôi mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh thay đổi. Đó là một đứa trẻ nhìn qua mới cỡ mười tuổi, bối cảnh hình như là công viên giải trí, người phụ nữ đi bên cạnh bé chắc là mẹ bé. Đứa trẻ nói chuyện với màn hình.
"Ba ơi, ba ơi, ba qua đây đi, con cho ba cái này, ăn ngon lắm."
Người mẹ đứng một bên duỗi tay nhận lấy, "Để mẹ quay cho."
Cuối cùng, trong khung hình xuất hiện một người đàn ông. Ông ta bế cậu bé kia lên bằng một tay, ăn món ăn mà cậu bé đưa qua, có vẻ phụ từ tử hiếu, vô cùng mỹ mãn.
Vệ Hoàn đột nhiên cau mày, "Từ từ, người này chẳng phải là..."
"Đúng thế." Thanh Hòa đã tiến hành phân tích hình ảnh từ trước rồi. Anh mở bàn điều khiển, trên màn hình lớn trong phòng thí nghiệm xuất hiện ảnh chụp màn hình cảnh vừa rồi. Dưới tác dụng của việc tăng cường số liệu, gương mặt của ông ta trở nên vô cùng rõ nét. Thanh Hòa cúi đầu, vừa thao tác vừa nói, "Cậu đoán xem người này là ai." Màn hình bên trái xuất hiện một bức ảnh khác, thoạt nhìn như là ảnh thẻ. Tuổi của người đàn ông bên trên có hơi lớn, trên người mặc đồng phục nghiến cứu màu trắng.
"Dương Sơ của 137?" Vệ Hoàn bỗng nhiên ngộ ra. Bảo sao cái đồng hồ này lại nằm trong két sắt của ông ta, đây là đồng hồ của con ông.
Thanh Hòa gật đầu, "Không sai, chính là tên Dương Sơ mất hết nhân tính kia." Anh nửa dựa vào bàn điều khiển, ngước mắt nhìn về phía Vệ Hoàn, lại kéo ra một bức ảnh khác, mở trên màn hình lớn.
"Cậu lại nhìn thằng bé này xem, không cảm thấy rất quen sao?"
*Lời tác giả: Tui phát hiện, công thụ nhà tui trước khi chính thức yêu đương (có nghi thức tỏ tình gì gì đó) đều đang yêu đương rồi, nhưng mà mấy ảnh không chịu thừa nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT