Vệ Hoàn không rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì nữa.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, khí thế mãnh liệt, tâm trí cậu rối loạn dễ như trở bàn tay, khiến cho trạng thái của cậu trở nên bất thường, choáng váng, mơ hồ. Phải rồi, đại khái là giống với cảm giác khi uống hết nửa chai rượu của nhân loại vậy.
Cậu biết uống rượu xong, bản thân sẽ không được bình thường cho lắm, thế nên cậu rất cẩn thận, đến cả thở cũng không dám thở quá mạnh. Lồng ngực trống rỗng như một chiếc ống bễ bị trục trặc, cậu sợ nó phát ra tiếng động ồn ào, vì vậy đành phải dùng sức lực nhỏ nhất, cẩn thận kéo nó ra.
Hít vào, thở ra, tiêu tốn sức lực cả người.
Sau khi Vân Vĩnh Trú tùy hứng nói ra yêu cầu chẳng chút hợp lý kia, hắn không nói thêm lời nào nữa nhưng ba chữ này lại cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Vệ Hoàn, được cậu tách rời rồi nghiền ngẫm từng chữ một.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cậu không thiếu người theo đuổi, thậm chí lúc kết bạn cũng rất hưởng thụ cảm giác chủ động, có điều đến cuối cùng cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì. Mỗi lần thật sự có tình cảm vượt qua tình bạn ập đến, cậu vẫn luôn theo bản năng đóng sập cánh cửa kia.
Trốn sau cánh cửa, cậu vội vàng lấy cái túi chứa đầy banh vải nhiều màu đổ hết xuống đất. Bộp bộp, lăn qua lăn lại, mỗi một banh vải nhiều màu đều chứa một câu hỏi khác nhau.
Vì sao Vân Vĩnh Trú lại chọn lập khế ước với cậu? Vì sao hắn lại đối xử tốt với mình như thế?
Vì sao lại cứu cậu hết lần này đến lần khác? Vì sao chưa bao giờ hỏi thăm quá khứ của cậu...
Bỗng dưng tay Vân Vĩnh Trú xoa gáy cậu, dịu dàng vuốt ve hai lượt.
Chuyện này khiến cho màn kịch trong đầu Vệ Hoàn tạm thời hô CUT, mà bản thân đang vùi người trong lòng hắn cũng không dám động đậy. Mỗi khi đến khoảnh khắc này, cậu đều cực kỳ hoảng sợ, như thể chỉ cần cậu cử động chút thôi, cánh cửa sẽ mở ra, mấy quả banh vải nhiều màu kỳ cục ấy sẽ bị vạch trần trước mắt Vân Vĩnh Trú, để hắn phát hiện mọi chuyện giấu bên trong.
Đợi đến khi vị Kim Ô đang ôm cậu không còn động tác nào khác, Vệ Hoàn mới dè dặt tiếp tục xem xét quả banh nhỏ của mình.
Vì sao Vân Vĩnh Trú lại tặng vòng tay cho cậu?
Vì sao Vân Vĩnh Trú lại đến Vô Khải?
Vì sao hắn lại nói mấy lời mập mờ kia?
Tất cả những quả banh đều dàn đầy ra đất, như thể được vận mệnh sắp đặt nên một hình dạng.
Có khi nào là vì cậu ấy... cũng thích mình không?
Ngay khi Vệ Hoàn dùng từ "cũng" này, cùng với giọng điệu ngờ vực, không chắc chắn, cậu biết mình thua rồi, thua hoàn toàn rồi. Bởi cậu đã thừa nhận bản thân thật sự thích Vân Vĩnh Trú.
Đúng thế, cậu thật sự thích hắn.
Sở dĩ yểm cảnh tốt đẹp trái ngược với hiện thực bị cậu phá vỡ, trừ sự cố chấp với sự thật.
Còn có một chuyện nhỏ mà Vệ Hoàn không thể không thừa nhận, là do yểm cảnh không có hắn.
Đối thủ cũng được, bạn bè cũng tốt, thân phận nào cũng được cả, nhưng ít nhất hắn phải tồn tại, hắn không thể biến mất.
Cậu đã sắp hoàn toàn chấp nhận sự thất bại giống như vận mệnh này rồi. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Vĩnh Trú, từ lần đầu tiên đánh nhau với hắn, cậu vẫn luôn thua cuộc.
Giọng nói của Vân Vĩnh Trú đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ suýt mất kiểm soát của cậu.
"Không ngủ được à?"
Vẫn bị phát hiện rồi. Vệ Hoàn rúc vào trong lòng ngực hắn, cau mày, muốn giả chết, giọng nói mơ hồ như thể đang ngậm hai quả củ cải anh đào, "Ngủ..."
"Ngủ rồi?" Hắn sờ chóp tai Vệ Hoàn, "Vậy đây là đang... nói mớ?"
Vân Vĩnh Trú còn phối hợp hơn cả tưởng tượng của cậu, thậm chí làm cho Vệ Hoàn vốn đang cực kỳ nhạy cảm vào lúc này, nhận thấy được ý tứ trêu chọc.
Hay lắm, xây bậc thang cái gì mà xây, có mà dựng luôn sân khấu cho cậu ấy. Cậu đứng trên đó, khán giả ở bên dưới đều hét to bảo cậu không muốn diễn cũng phải diễn.
Cảm nhận được đôi tay đang ôm bản thân lại siết chặt hơn chút, tâm tình Vân Vĩnh Trú chẳng khác gì bức màn bị ngọn gió khẽ vén lên bên ô cửa sổ. Hắn nghe thấy Vệ Hoàn giả bộ mơ màng mà ừm một tiếng, cảm giác sung sướng trong lòng bốc hơi lên hóa thành mây, bay về phía chân trời.
Bàn tay đặt trên đầu Vệ Hoàn nhẹ nhàng lướt xuống, ôm lấy cổ cậu, tóc Vệ Hoàn cọ vào lòng bàn tay hắn. Hắn thong thả nói từng câu từng chữ, "Ngủ mơ?"
Đôi tay kia siết lại thật chặt, giọng nói bị đèn nén trong ngực, "Ưm..."
Ngón tay cái xoa nắn làn da mịn màng sau gáy, trong thanh âm của Vân Vĩnh Trú mang theo ý cười khó lòng phát hiện.
"Mơ thấy tôi chưa?"
Trái tim của Vệ Hoàn bị hắn bắt giữ chặt chẽ.
Cậu mím chặt môi, hơi thở âm ấm chạy ra khỏi mũi, chạm đến ngực Vân Vĩnh Trú rồi lại vòng về mặt cậu, tựa như một lớp sương mù nóng ẩm, chẳng thể hô hấp.
"Ừm..."
Cuối cùng cậu vẫn thốt ra một từ này, dứt lời liền nhăn mặt, không muốn thừa nhận. Rõ rành rành trong đầu cậu có rất nhiều, rất nhiều vấn đề cần được giải đáp, cậu hẳn phải bình thường hơn một chút, ngồi đối mặt với Vân Vĩnh Trú, nói chuyện rõ ràng, thẳng thắn, giống như đối với Dương Thăng và Thanh Hòa vậy, kể hết mọi chuyện.
Nhưng cậu không làm được, cậu dễ dàng rơi vào cạm bẫy ám muội, y hệt côn trùng nhỏ bé trượt chân rơi vào hũ mật. Mật ngọt sền sệt chôn vùi cậu, không thể ra được, càng chẳng muốn thoát ra.
Tay Vân Vĩnh Trú rời khỏi cổ cậu, song không đợi cậu cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi thì ngón tay thon dài kia đã cọ nhẹ lên đốt xương nối liền với cột sống, nhô lên sau gáy cậu, xoa tròn cách một lớp da thịt mỏng manh, động tác chậm chạp, rề rà.
Giọng nói của hắn như một thanh đao cùn, cắt đứt dây thần kinh cuối cùng của Vệ Hoàn.
"Trong mơ tôi đang làm gì?"
Vệ Hoàn không ngờ trước được hắn vẫn sẽ tiếp tục hỏi. Dạo trước cậu cảm thấy mình cũng khá hiểu Vân Vĩnh Trú, nhưng bây giờ cậu mới biết là còn lâu mới hiểu.
Rõ ràng Vân Vĩnh Trú chưa làm gì cả, thậm chí còn chẳng hề dốc sức ôm chặt giống bản thân, vậy mà cậu lại cảm thấy trong cả cuộc đời chưa có khi nào xấu hổ như tại khoảnh khắc này.
Trong mơ cậu ấy sẽ làm gì...
Một khi câu hỏi này thật sự tiến vào trong đầu cậu, một loạt hình ảnh bắt đầu xuất hiện một cách mất khống chết, tập hợp thành đáp án.
Ôm, là vòng ôm siết chặt trong bóng tối, là cái ôm mang theo cảm giác tội lỗi như bây giờ.
Xung quanh tràn đầy đom đóm, hoặc cũng có thể là ánh sáng của hắn.
Tại tích tắc mà hình ảnh tiếp theo xuất hiện, Vệ Hoàn thật sự suýt nghẹt thở.
Hắn hôn cậu. Bọn họ giống như hai chú đom đóm bay lượn giữa tầng không, bất cẩn va phải nhau giữa màn đêm.
Hình như là bị hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu dọa sợ, Vệ Hoàn đột ngột ho khan, ho rất dữ dội.
Vân Vĩnh Trú cười khẽ, cánh tay vòng bên eo cậu hơi dùng sức, đẩy cả người cậu lên trên, khuôn mặt mà cậu giấu giếm nãy giờ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời. Vì nhắm mắt rúc trong ngực hắn quá lâu, nên vào giây phút được đẩy lên ấy, cậu có hơi không thích ứng được với ánh sáng mãnh liệt bên ngoài. Cậu nheo mắt lại, chẳng khác chú bé hamster đang ngủ mơ màng lại bị đánh thức.
Sau khi nhìn Vân Vĩnh Trú, cậu càng ho dữ dội hơn, mặt mày đỏ bừng, nắm tay che trước miệng.
Không đúng, là bé hamster ngủ mơ màng bị ném vào nước rồi lại được cứu lên mới phải. Vân Vĩnh Trú thầm sửa đổi cách so sánh trong lòng. Tay hắn khẽ vỗ lưng Vệ Hoàn từng chút một, trên mặt còn mang theo ý cười như có như không. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hắn bỗng dưng có hơi hưởng thụ cảm giác nửa giấu nửa lộ như thế này. Cho dù không vạch trần thân phận của cậu, cứ tiếp tục như vậy Vân Vĩnh Trú cũng rất bằng lòng.
Có lẽ là bởi hắn biết rõ giữa hắn và Vệ Hoàn phải có một lớp mặt nạ che chắn mới có thể chạm đến trái tim đối phương.
Giống như Tiểu Phượng Hoàng và Tiểu Bạch Long ngày trước vậy.
Cơn ho khan của Vệ Hoàn đỡ dần, yết hầu trượt lên trượt xuống đầy bứt rứt.
"Xem ra là ác mộng." Vân Vĩnh Trú nâng mắt nhìn thẳng vào mắt cậu. Sự tàn nhẫn cô độc từng tích tụ trong mắt hắn giờ đây khi đối diện với Vệ Hoàn chỉ còn lại sự dịu dàng vô tận, và cả chút hung hăng cùng dục vọng chiếm hữu bị đè nén.
"Không phải." Vệ Hoàn liếc mắt sang chỗ khác.
Vân Vĩnh Trú vẫn đang vuốt lưng cậu trấn an, "Trong mơ tôi bắt nạt em à?"
Vệ Hoàn mím môi, không nói lời nào, bắn cho Vân Vĩnh Trú tín hiệu mập mờ.
"Đoán trúng rồi?" Vân Vĩnh Trú kiên nhẫn lý giải nét mặt cậu rồi đưa ra suy đoán mới. "Bắt nạt em như thế nào."
Mắt Vệ Hoàn không biết nên nhìn vào đâu cho phải. Vân Vĩnh Trú thật sự thay đổi rồi, bảy năm trước hắn rõ ràng chỉ là một cậu thiếu niên tự kỷ, chẳng hiểu chuyện gì cũng không muốn tìm hiểu. Sao hiện lại trở thành như... như...
Thậm chí cậu còn không thể tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung lực sát thương của Vân Vĩnh Trú vào giờ phút này. Chuyện này quá đỗi kỳ quặc, rõ ràng ngày xưa mình mới là bên chủ động, tuy rằng chỉ là chủ động kết bạn với hắn mà thôi. Hơn nữa khi ấy hắn chán ghét rất rõ rệt.
Bất luận cậu nói điều chi, làm cái gì, quậy như thế nào trước mặt hắn, Vân Vĩnh Trú chỉ biết né tránh, chẳng nói chẳng rằng.
Sống thêm một đời, đổi qua một lớp da khác thì cậu nhận được cách đối xử khác sao.
"Không có bắt nạt em." Cảm xúc không cam lòng khiến Vệ Hoàn bắt đầu nói nhảm, "Là em bắt nạt thầy."
Nụ cười trên khóe môi Vân Vĩnh Trú rốt cuộc cũng không thể đè nén được nữa. Hắn ngạc nhiên đến nỗi hơi nhướng mày, không ngờ nhóc con bắt đầu phản kích, "Sao em lại bắt nạt tôi?"
Khoảng cách quá gần, cậu có thể nhìn thấy đôi môi mở ra ngậm lại của Vân Vĩnh Trú khi nói chuyện. Hàm răng bất giác nghiến chặt, rồi lại thả lỏng, tâm tư trả thù dâng lên, "Còn có thể bắt nạt kiểu nào nữa, tất nhiên là đánh thầy, đá thầy rồi. Trong giấc mơ của em, thầy hoàn toàn không được như này đâu, thầy chỉ là một đứa trẻ thôi, không thể đánh trả, không biết cãi lại. Em còn tìm phù thủy đến biến thầy thành Kim Ô bé con, là con chim nhỏ bản thể của thầy đó, trắng như tuyết giống hệt thiên nga nhỏ. Thầy muốn bay đi nhưng bị em ôm vào lòng không cho thầy bay, dùng sức lớn cỡ này để ôm thầy nè. Ôm chặt đến độ thầy cứ kêu gào mãi nhưng em không chịu buông tay..."
Để chứng minh, Vệ Hoàn vừa mạnh miệng vừa dùng sức ôm Vân Vĩnh Trú như những gì mình nói. Hai cánh tay siết chặt cực kỳ, sau đó từ từ buông lỏng, giọng điệu đã mất hẳn sự ra vẻ ban nãy, "Thì, thì chặt như vậy đó, thầy biết chưa."
"Em hay ghi thù lắm, đừng tưởng em không nhớ rõ chuyện hôm nay thầy đã dùng Ngoa Thú để trêu đùa em." Cậu làm bộ hung dữ, "Cho dù bây giờ em đánh không lại thầy nhưng trong mơ em sẽ bắt nạt thầy đến mức thầy phải trốn mất, thấy em là quay đầu bỏ chạy ngay."
Vốn tưởng rằng cái tên Vân Vĩnh Trú này chắc sẽ chẳng vui vẻ gì cho cam. Với cái tình tình lập dị của hắn thì nói không chừng sẽ bỏ mặc cậu, còn bản thân sẽ chạy ra ngoài hờn dỗi, dẫu sao ngày trước hắn vẫn luôn như thế.
Nhưng bất kể thế nào Vệ Hoàn cũng không ngờ tới Vân Vĩnh Trú đã học xong tuyệt kỹ trượt dọc theo cột của cậu rồi.
"Lợi hại quá ta." Hắn dùng đôi mắt vô cùng xinh đẹp kia nhìn Vệ Hoàn, cong thành nét cười hình vòng cung. Từ trong đôi mắt màu hổ phách ấy, Vệ Hoàn thầy được dáng vẻ tay chân luống cuống của mình rất rõ ràng.
"Sau đó thì sao? Em bắt nạt tôi đến khóc à?" Vân Vĩnh Trú duỗi tay, nắm cằm cậu.
Vệ Hoàn mím môi thành đường thẳng, cam chịu mà dạ một tiếng.
"Chậc." Khóe môi Vân Vĩnh Trú cong lên một độ cong vi diệu. Bàn tay nắm cằm cậu thả ra, ngón tay lướt xuống dưới, lướt đến xương quai xanh của Vệ Hoàn, đôi mắt cũng cụp xuống theo, nhìn nơi đó chăm chú. Bờ mi dài dưới ánh sáng soi rọi trở nên nửa trong suốt, phủ xuống bóng mờ rung động.
Đối với Vệ Hoàn mà nói, xương quai xanh là nơi có ý nghĩa khác biệt nhất trên cơ thể. Cửu chuyển phong văn tượng trưng cho huyết thống Cửu Phượng của cậu đã ghi dấu ở đó từ khi cậu sinh ra. Mỗi lúc cậu yêu hóa nó sẽ sáng lên, khuếch tán, sức mạnh đến từ yêu văn sẽ thẩm thấu vào trong máu cậu, giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
Dẫu cho đã đổi một thân xác khác, xương quai xanh vẫn là nơi nhạy cảm nhất của cậu như cũ. Không riêng gì cậu mà mỗi yêu quái đều thế này, ngay cả Vân Vĩnh Trú hồi đó cũng như thế. Bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Vân Vĩnh Trú cũng không cho phép bất cứ ai chạm vào yêu văn ngọn lửa trên thái dương hắn. Thế nên không có một ai biết được yêu văn hình thái dương màu vàng giống với Kim Ô đời đầu nằm ở đâu trên người hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Hoàn bỗng rung động khác thường, bởi vì cậu biết.
Kiếp này cậu đã biết, nó nằm trên ngực Vân Vĩnh Trú.
Cậu còn biết trong lồng ngực này đã từng bị bẻ mất một đoạn xương, sau đó được mài giũa thành một chiếc vòng xinh đẹp, trơn nhẵn, bao vây trái tim cậu.
Nhưng hiện tại, không còn ai có thể thấy được yêu văn Cửu Phượng của xưa kia trên cơ thể Vệ Hoàn được nữa. Nó đã trở nên trong suốt, biến thành một bí mật. Vậy nên khi tầm mắt Vân Vĩnh Trú dừng lại nơi đây, cậu cảm thấy nguy hiểm. Linh hồn màu lam bị giấu kín lặng lẽ run rẩy.
Ngón tay Vân Vĩnh Trú gõ lên xương quai xanh cậu. Mỗi một lần gõ đều thắp sáng một ngôi sao nóng ấm trong lồng ngực tối tăm của Vệ Hoàn.
"Nếu trong mơ em bắt nạt tôi đến khóc." Ngay cả giọng nói của hắn cũng nóng bỏng, như áng mây hồng rụng rơi.
"Để cho công bằng, có phải tôi cũng nên trả lại em không?"
*Lời tác giả: Chiều nay bỗng dưng bị lôi đi làm việc nên tui cầm điện thoại gõ được nhiêu đó thôi. Xin lỗi _(:3∠?)_
Vệ Hoàn, cưng tỉnh táo lại cái đê! Cưng đã ra đi suốt 7 năm trời đó. Cưng vẫn là một cậu nhóc mới 21 tuổi đầu thôi nhưng Vân Vĩnh Trú đã 28 tuổi, đã không còn là thiếu niên tự kỷ, ngoài lạnh trong nóng từ lâu rồi.
Niên hạ cũng biến thành niên thượng mất tiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT