Khi Khương Nghi ngập ngừng thốt ra mấy chữ "không ghê tởm", Lục Lê đang lộ vẻ quẫn bách mới nhẹ nhõm phần nào.
Yết hầu hắn nhấp nhô, đứng cách hành lang lầu hai hơi xa rồi thấp giọng nói như dỗ dành một chú mèo con đang hoảng sợ: "Cậu tới đây đi."
"Tụi mình về rồi nói tiếp."
"Ban đêm gió lạnh lắm."
Khương Nghi thoáng ngẩn người rồi gật đầu đi đến chỗ Lục Lê.
Lục Lê không nắm tay cậu mà theo sau cậu về ký túc xá.
Nhìn cửa phòng mở toang và Lục Lê sau lưng, Khương Nghi chợt hiểu ra điều gì nên quay đầu hỏi hắn: "Cậu tưởng tớ bỏ đi rồi à?"
Lục Lê không nói gì mà đóng cửa lại.
Khương Nghi bất đắc dĩ nói: "Tớ không tự ý bỏ ra ngoài đâu. Lúc xuống lầu ký tên tớ còn nhờ Vương Lệ phòng bên cạnh nhắn lại với cậu nữa mà. Chắc cậu ấy quên rồi."
Nói xong cậu lại quay đầu đi, mất tự nhiên lẩm bẩm: "Lúc về tớ thấy hơi nóng nên lên lầu hai hóng gió."
Vì không muốn nói mình không biết phải đối mặt với Lục Lê thế nào nên cậu tìm bừa một cái cớ vụng về.
Cuối cùng cậu lắp bắp nói: "Tớ nghĩ kỹ rồi, sau này cậu đừng làm thế nữa."
Lục Lê nhìn cậu chằm chằm, giọng nói rất khàn: "Sao thế?"
Khương Nghi ngoan ngoãn nói: "Tụi mình còn là học sinh mà."
Lục Lê lộ ra vẻ mặt u ám: "Cậu không thích tớ làm cho cậu chứ gì."
Khương Nghi: "......"
Cậu buồn bực nói: "Không ai được làm cho tớ hết——"
Lục Lê khựng lại rồi âm trầm nói: "Tớ cũng không được à?"
Khương Nghi: "Không được."
"......"
Ký túc xá yên tĩnh một hồi.
Lục Lê nhìn cậu nói: "Vì là học sinh nên không được làm. Chứ không phải vì là Lục Lê nên không được làm đúng không?"
Khương Nghi vẫn chưa rõ lắm nhưng câu trả lời trong tiềm thức của cậu thiên về vế thứ hai —— Không phải vì là Lục Lê nên mới không được làm.
Không đợi cậu lên tiếng, Khương Nghi đã nghe thấy Lục Lê cố chấp tự giải thích cho mình: "Nghĩa là không phải học sinh thì được đúng không? Đến mười tám tuổi là được đúng không?"
Khương Nghi bị hỏi tới tấp làm cho choáng váng, sau đó thấy Lục Lê nói tiếp: "Hiểu rồi."
Cậu hơi bối rối nhưng thấy sắc mặt u ám của Lục Lê dịu xuống thì thở phào một hơi, khi thấy Lục Lê nhìn mình thì ngập ngừng gật đầu.
Mười tám tuổi biết đâu Lục Lê sẽ chẳng còn nhớ chuyện này nữa.
Sáng hôm sau, Khương Nghi vẫn rời giường rửa mặt như thường lệ, ngoài mặt làm như chuyện đêm qua hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến mình.
Nhưng trên thực tế chỉ có Khương Nghi mới biết rõ chuyện đêm qua có ảnh hưởng đến mình hay không.
Trước đây cậu chưa bao giờ nhận ra Lục Lê sắp trưởng thành lại có cảm giác tồn tại mạnh đến thế.
Chẳng hạn như bình thường làm bài tập trong giờ tự học buổi tối, hai người ngồi chung một bàn.
Bàn học không rộng lắm, ít nhất là không quá rộng so với thân hình cao to của Lục Lê.
Đôi chân dài của hắn dưới gầm bàn còn dư ra cả khúc.
Trước đây khi hai người cùng làm bài tập trên bàn học, Khương Nghi không bao giờ để ý cánh tay họ sẽ đụng nhau.
Dù có đụng nhau Khương Nghi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lùi ra sau, vừa suy nghĩ đề bài vừa nhường chỗ cho hắn.
Chỉ là không hiểu sao bàn học trước đây nhìn không rộng lắm nhưng vẫn dư sức giải đề mà giờ lại trở nên vô cùng chật chội.
Cánh tay họ thỉnh thoảng sẽ đụng nhau.
Khi cậu quay người đưa đồ cho bàn sau, đôi khi bả vai sẽ đụng vào Lục Lê.
Thậm chí khi lấy chai nước trên bàn học, tay họ cũng có thể đụng nhau —— Vì Lục Lê muốn hứng nước nóng cho cậu, không ngẩng đầu lên mà đưa tay cầm chai nước của cậu.
Khi tay hai người lại đụng nhau, cánh tay đột nhiên tê rần như bị điện giật.
Khương Nghi vô thức quay đầu sang.
Cậu không rõ tại sao mình lại có cảm giác này.
Có lẽ vì bây giờ cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài tay áo ngắn của cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm, có thể cảm nhận được rõ ràng tay áo Lục Lê sượt qua cánh tay mình hơi ngứa, sau đó khuỷu tay Lục Lê đụng vào cậu.
Cánh tay bên ngoài tay áo ngắn của người bên cạnh có màu lúa mì, gân xanh hơi mờ như ẩn như hiện uốn lượn xuống dưới, hình dáng rắn rỏi mạnh mẽ, to hơn tay cậu nhiều, khi kề sát cánh tay trắng nõn của Khương Nghi thì sự tương phản giữa màu da và hình thể càng rõ rệt hơn.
Giống như có thể dễ dàng bế bổng cậu lên chỉ bằng một tay.
Lục Lê đang xoay bút học thuộc lòng một bài văn cổ, hình như nhận ra điều gì nên ngẩng lên nhìn Khương Nghi.
Khương Nghi đang quay đầu nhìn chỗ cánh tay hai người chạm nhau, vẻ mặt hơi sững sờ.
Phản ứng đầu tiên của Lục Lê là kéo tay áo mình xuống che lại cánh tay.
Hắn sợ vết thương ở phòng tập boxing hôm qua bị Khương Nghi thấy.
Từ nhỏ Khương Nghi đã không thích thấy vết thương trên người hắn.
Thấy Lục Lê kéo tay áo xuống, Khương Nghi vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.
"......"
Khương Nghi vội vã quay đầu đi, nhanh đến mức túm tóc vểnh lên trên đầu cũng không kịp phản ứng, xẹt qua không khí một cái rồi mới từ từ rũ xuống.
Lục Lê cúi đầu nhìn cánh tay mình.
Cánh tay ở phía Khương Nghi không có vết thương.
Hết sức bình thường.
Khương Nghi lại cúi đầu nghiêm túc làm bài tập, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút viết ra một dãy công thức toán trên giấy nháp như nước chảy mây trôi.
Hoàn toàn nhìn không ra vẻ tránh né sau khi ánh mắt hai người giao nhau lúc nãy.
Lục Lê cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, sau đó lại liếc nhìn sách ngữ văn trên bàn, đoán chừng lúc nãy Khương Nghi nhìn xem hắn có học bài đàng hoàng hay không.
Hắn nghĩ ngợi rồi nhét sách ngữ văn vào ba lô.
Về ký túc xá học tiếp vậy.
Biết đâu lát nữa Khương Nghi lại kiểm tra hắn học thuộc lòng như lúc nãy thì sao.
Lục Lê cúi đầu rút ra một bài thi hóa học trong hộc bàn rồi bắt đầu làm.
Hết nửa tiết tự học buổi tối, Khương Nghi nghe thấy người bên cạnh gọi mình một tiếng.
Khương Nghi quay đầu thấy một tay Lục Lê cầm bài thi còn tay kia xoay bút, cả người nghiêng về phía cậu, bả vai kề sát vai cậu, cằm tựa lên vai cậu, ngoẹo đầu chỉ vào một đề bài hỏi cậu cách giải.
Rất gần.
Ý nghĩ đầu tiên của Khương Nghi là hình như hai người đang ở quá gần nhau.
Rất hiếm khi cậu không nhìn ngay vào đề bài Lục Lê chỉ mà trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ khác.
Lẽ ra cậu không nên có ý nghĩ này mới phải.
Cậu và Lục Lê đã quen thân từ nhỏ đến lớn, hồi bé rất thích chơi chung với nhau, dù là cấp hai hay cấp ba cũng rất ít khi tách ra mà thường xuyên ngồi dựa nhau trên ghế salon, sau đó ai làm việc của người nấy.
Cũng không phải chưa từng có những lúc gần nhau hơn thế này, thậm chí cậu còn thường xuyên nằm gối lên đùi Lục Lê đọc sách, đọc một hồi lại ngủ thiếp đi trên đùi hắn.
Nhưng giờ phút này Khương Nghi cảm nhận rất rõ hai người đang quá gần nhau.
Gần đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của Lục Lê, luồng khí ấm áp phả vào tóc gáy hơi ngứa.
Khương Nghi nắm chặt bút rồi ép mình cúi đầu nhìn đề bài.
Đề bài hơi lắt léo, còn có mấy chỗ gài bẫy nên Khương Nghi phải đọc hai lần mới hiểu rõ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lục Lê nghiêng đầu ngắm Khương Nghi.
Hắn cao hơn Khương Nghi không ít, từ góc độ này có thể thấy được góc nghiêng của cậu, từ đôi môi mỏng đến sống mũi như tượng sứ trắng được điêu khắc tỉ mỉ, đuôi mắt hẹp dài xếch lên, hàng mi cong rậm phủ bóng mờ nhạt.
Áo đồng phục cài nút kỹ lưỡng, sống lưng thẳng tắp, cổ cao trắng nõn hình như cũng kéo căng chứ không thả lỏng như mọi khi.
Lục Lê lại liếc mắt nhìn đề bài.
Hắn khẽ nhíu mày một cái, cảm thấy đề bài trước mặt thật xúi quẩy.
Biết thế đã lấy bài nào đơn giản hơn rồi.
Làm Khương Nghi đọc xong trở nên căng thẳng như vậy.
Lục Lê ngồi thẳng dậy nói mình không mấy để ý bài này, đề thi này cũng chẳng quan trọng lắm đâu.
Quả nhiên cần cổ kéo căng của Khương Nghi hơi thả lỏng, thoạt nhìn không còn căng thẳng nữa.
Chốc lát sau, Khương Nghi cầm giấy nháp viết một mạch rồi giải thích đáp án cho người bên cạnh nghe.
Mặc dù đề bài này nhìn hơi phức tạp, còn gài bẫy mấy chỗ nhưng chỉ cần đọc kỹ những điểm lắt léo là có thể phá bẫy và tìm ra cách giải.
Khương Nghi mới nói nửa chừng thì Lục Lê đã hiểu được đề này.
Hắn nghiêng đầu nhìn Khương Nghi đang thấp giọng giải đề cho mình, dường như nhận ra Lục Lê đã hiểu nên Khương Nghi cũng ngẩng đầu lên.
Khoảng cách giữa hai người đã xa hơn lúc nãy một chút nhưng vì ngồi chung bàn nên vẫn còn rất gần.
Trong lớp tràn ngập tiếng viết chữ sột soạt xen lẫn tiếng lật sách và thì thầm thảo luận bài tập, mùi mực trong không khí hòa quyện với hương hoa lý thoang thoảng bên ngoài.
Tấm rèm màu xanh nhạt cạnh cửa sổ bay phất phơ, tiếng lật sách và tiếng đóng nắp bút trở nên lớn hơn, khi đối mặt nhau, hương hoa lý thoang thoảng theo gió đêm bay qua cành lá trên cây long não trở nên nồng đậm nơi chóp mũi.
Thiếu niên khó lòng giấu được tâm sự gì.
Gió đêm thổi tung bài thi, góc giấy bay lào xào trên bàn như át đi tiếng tim đập.
Bài thi bay tán loạn, học sinh ngồi cạnh cửa sổ đứng dậy đóng kín cửa.
Sau khi cửa sổ khép lại trên rãnh, phòng học đột nhiên tối om, cả sân trường đen kịt, nhìn ra ngoài chẳng có chút ánh sáng nào.
Chỉ có ánh đèn neon le lói ở mấy tòa nhà ngoài trường.
Trong phòng học ồ lên xôn xao, mấy lớp bên cạnh cũng la ó ầm ĩ vì cúp điện.
Trên hành lang có giáo viên bật đèn điện thoại ra xem tình hình, có giáo viên cố gắng giữ trật tự trong lớp.
Dù vậy tiếng ồn ào vẫn càng lúc càng lớn, không ít học sinh gào lên hỏi giáo viên cúp điện có được tan học không.
Trong bóng đêm đen kịt, Khương Nghi chợt cảm thấy vành tai mình như bị ai chạm vào.
Cả người cậu vô thức kéo căng.
Lục Lê khựng lại, tưởng người bên cạnh vẫn còn suy nghĩ đề thi kia.
"Im lặng im lặng ——"
Giáo viên cầm đèn pin đứng ngoài hành lang nói to: "Đừng có thừa cơ làm loạn ——"
"Mấy thầy cô và chú Trương đã đi kiểm tra tủ điện rồi, chắc lát nữa sẽ sửa xong thôi."
"Lớp tự học buổi tối vẫn tiếp tục như bình thường, im lặng chờ đi, sắp có điện rồi ——"
Trong phòng học tối om lập tức vang lên tiếng than thở, sự náo động vẫn chưa lắng xuống.
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi bay màn cửa, tờ giấy phát ra tiếng sột soạt, Lục Lê dựa vào ghế, cảm thấy hơi ồn ào.
Trong bóng tối, Khương Nghi gục xuống bàn thở hắt ra một hơi.
Tích tắc sau, một chiếc áo khoác đồng phục rộng phủ lên đầu trùm kín cậu.
Khương Nghi sững sờ, chưa kịp phản ứng thì Lục Lê đã cúi đầu xuống bàn nói với cậu xung quanh ồn ào quá.
Ngủ chút đi.
Cả hai cùng đắp chung một chiếc áo khoác đồng phục.
Trong bóng tối Khương Nghi không nhìn thấy Lục Lê, nhưng cậu có thể hình dung rõ ràng giờ phút này đôi mắt màu xanh nhạt của Lục Lê chắc đang cong lên như mỉm cười.
Chiếc áo khoác rộng tỏa ra mùi nước giặt thơm mát, hơi thở ấm áp của họ hòa vào nhau, không khí như loãng đi trong không gian chật hẹp.
Trong tiếng hít thở khẽ khàng khó lòng nhận ra, dưới áo khoác đồng phục kín mít, có người đang đến gần cậu, rất nhẹ rất chậm như sợ mình làm kinh động gì đó.
Người kia ở rất gần, gần đến nỗi chóp mũi đụng nhau, dường như đang rón rén tới gần môi cậu.
Chẳng ai biết họ đang làm gì ở bàn cuối lớp.
Hơi thở của Khương Nghi cũng nóng lên, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi cong dài run rẩy trong bóng đêm không ai thấy được.
"Tách ——"
Phòng học bỗng nhiên sáng trưng, cả dãy lầu phát ra tiếng thở dài đầy tiếc nuối, trong lớp cũng có không ít người kêu ca than vãn.
Ở bàn cuối lớp, áo khoác đồng phục bị nắm nhàu trải rộng trên bàn, nam sinh tóc đen khoanh tay gục đầu như đang ngủ.
Nam sinh tóc vàng bên cạnh dựa vào ghế sờ môi mình với vẻ tiếc nuối.
Nhưng chỉ giây lát sau, Lục Lê đã ngồi thẳng lên.
Lần thứ ba quay sang bắt gặp Khương Nghi nằm sấp trên bàn hé mắt ra nhìn trộm mình, Lục Lê đưa tay véo nhẹ gáy cậu mấy lần như túm gáy mèo con.
Hắn nói: "Khương Nghi."
"Tai cậu đỏ quá."