Ký túc xá cực kỳ yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vọng vào tiếng kéo ghế cùng với tiếng học sinh cười nói trên hành lang, thậm chí còn có người trượt ván trên sàn, tiếng đùa giỡn từ xa vọng đến không dứt.
Khương Nghi nằm trên giường, toàn thân ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, tóc đen lòa xòa phủ lên lông mày, khuôn mặt trắng như sứ lấp lánh ánh nước, tấm lưng dưới áo ngủ mềm mại cũng rịn đầy mồ hôi ướt sũng.
Dường như cậu đang khẽ run rẩy, đôi môi hồng nhạt hé mở, hàng mi cong dài ẩm ướt khép vào nhau.
Nhìn như sắp khóc vậy.
Nam sinh tóc vàng khom lưng nửa quỳ trước mặt cậu, xương gò má trên khuôn mặt quanh năm lạnh lùng bị bầm một mảng, khóe môi tím xanh, cúi đầu khàn giọng bảo cậu đừng tìm Tống Tử Nghĩa nữa.
Trong đầu Khương Nghi ong ong, cậu nhìn Lục Lê nhưng không dám nhìn yết hầu của hắn.
Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với phương diện kia nên hành động của Lục Lê trong nhận thức của cậu gần như là kinh hãi thế tục.
Một lát sau, lại giống như đã qua thật lâu, Khương Nghi chống tay nhổm dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, tựa như rất khó mở miệng nói ra lời kế tiếp, thở hổn hển run giọng nói: "Cậu điên rồi sao? Thứ này sao có thể nuốt vào bụng được chứ?"
Giọng cậu thậm chí còn đang run rẩy.
Tóc mái Lục Lê rối tung, ánh mắt sâu thẳm lộ ra vẻ bình tĩnh, nhìn cậu chằm chằm rồi khàn giọng nói: "Tớ không điên, tớ chỉ muốn làm cậu dễ chịu thôi."
Hắn nghiêng đầu dụi mặt vào tay cậu như hồi bé: "Tớ làm cậu dễ chịu thì cậu sẽ không đi tìm người khác nữa."
Đầu óc Khương Nghi vẫn còn ong ong, vô thức lẩm bẩm: "Nhưng cũng đâu thể làm vậy được......"
Nam sinh tóc vàng đã không còn vẻ liều mạng như ở phòng tập boxing, liếm môi thản nhiên hỏi: "Sao lại không được?"
Khương Nghi không nói gì mà chỉ chật vật quay đầu đi, tóc mái ẩm ướt dính bết vào lông mày, ánh mắt thất thần vô hồn.
Vẻ mặt cậu hốt hoảng, dường như lúc này mới vỡ lẽ thì ra mình không phải biến thái.
Mà là Lục Lê mới đúng.
Dường như chỉ cần cậu dễ chịu thì chuyện gì nam sinh trước mặt cũng có thể làm được, dù có kinh hãi thế tục hơn nữa thì nam sinh trước mặt vẫn có thể làm hết sức tự nhiên.
Khương Nghi mấp máy môi mấy lần nhưng giống như bị mất tiếng, một câu cũng nói không nên lời.
Cậu nhớ lại những lời Trình Triều từng nói với mình.
Trình Triều nói cậu biết cái rắm chứ biết.
Hắn nói Khương Nghi chính là quá nuông chiều tên họ Lục kia.
Hắn còn bảo Khương Nghi dù các cậu quen nhau từ nhỏ đến lớn nhưng cậu cứ tiếp tục nuông chiều hắn như vậy nghĩa là cậu muốn sống chung với hắn đến hết đời đó.
Lúc ấy cậu đã nghĩ gì nhỉ?
Lúc ấy cậu nghĩ không sao, hình như cũng đâu có gì to tát.
Dù gì cậu cũng muốn học chung một trường đại học với Lục Lê, có thể còn làm việc chung một thành phố nữa.
Nếu đời người có tám mươi năm thì ít nhất họ cũng làm bạn với nhau một phần tư đời người, mặc dù chẳng có chút quan hệ máu mủ nào nhưng hình như còn thân hơn cả anh em ruột rà.
Khương Nghi chưa bao giờ nghĩ tình cảm thân thiết này có gì không đúng.
Còn Lục Lê ngày càng cố chấp với tình cảm thân thiết này, thậm chí cố chấp đến mức điên cuồng.
Im lặng hồi lâu, yết hầu Khương Nghi nhấp nhô, cậu quay đầu lại, tựa như khó lòng mở miệng nên thật lâu sau mới hít sâu mấy hơi rồi bảo Lục Lê đi súc miệng.
Lục Lê hỏi sao phải súc miệng.
Khương Nghi sụp đổ nói: "Vì bẩn chứ sao."
Ăn thứ kia vào thì thôi đi.
Sao còn nuốt xuống nữa chứ?
Rốt cuộc là cậu giải đề nhiều quá nên thần kinh có vấn đề hay thần kinh Lục Lê mới có vấn đề?
Sao Lục Lê có thể hỏi chuyện này một cách thản nhiên như vậy được chứ?
Lục Lê cúi đầu nhìn quần ngủ của Khương Nghi rồi bình tĩnh nói: "Không bẩn mà."
Khương Nghi vô thức nhìn theo ánh mắt Lục Lê, khi cúi đầu thấy quần ngủ của mình thì càng thêm sụp đổ.
Lục Lê hơi khựng lại, hắn sờ răng nanh mình, rốt cuộc đêm nay cũng lộ ra vẻ ngập ngừng do dự.
Hắn nói: "Không thoải mái sao?"
Khương Nghi hít sâu một hơi, trong đầu vẫn còn ong ong, cậu quay đi không nhìn Lục Lê rồi cắn môi nói: "Vấn đề không phải là thoải mái hay không thoải mái. Sau này đừng làm vậy nữa."
Lục Lê im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: "Nhưng Trình Triều nói cậu chịu áp lực rất lớn mà."
"Giải phóng ra ngoài không tốt sao?"
"Hay cậu chê tớ, cảm thấy tớ làm không tốt, không đủ làm cậu sướng?"
Khương Nghi miễn cưỡng sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu óc hỗn loạn của mình, cố gắng nói: "Không phải......"
Lục Lê nhìn cậu chằm chằm: "Vậy cậu thấy sướng không?"
Nhưng không đợi Khương Nghi trả lời, hắn đã tự lẩm bẩm: "Chắc là sướng nhỉ......"
Vùng bụng trắng nõn mềm mại vẫn đang co thắt run rẩy.
Khương Nghi nhắm mắt lại nói: "Cậu súc miệng trước đi đã."
Lục Lê thoáng do dự nhưng vẫn nghe lời xuống giường đi vào phòng tắm vặn vòi nước đánh răng súc miệng.
Trong phòng tắm nước chảy róc rách, ánh đèn sáng ngời, trên gương còn đọng một lớp hơi nước.
Lục Lê sợ Khương Nghi ngay cả thứ của mình cũng chê, thế là súc miệng kỹ càng trong phòng tắm ba bốn phút rồi rửa mặt, cuối cùng mới đẩy cửa phòng tắm ra.
Nhưng Lục Lê vừa ngẩng đầu lên thì thấy trên giường trống không.
Dép của Khương Nghi cũng biến mất.
Cả ký túc xá im lìm không có bất kỳ âm thanh nào.
Cửa phòng khép hờ, gió đêm thổi vào hơi lạnh khiến người ta sợ hãi đến nỗi sống lưng lạnh toát.
———
"Ký vào đây đi, phòng 409 của các em chỉ có hai người thôi đúng không?"
Trong phòng trực ban của quản lý ký túc xá ở tầng trệt, dì quản lý cầm một chùm chìa khóa ngồi trên ghế.
Bà nhìn nam sinh tóc đen mặc đồ ngủ đang ký tên trước mặt rồi nói: "Các em ngủ sớm nhỉ, tháng này tôi tìm các em hai ba lần vì đơn đăng ký nhưng lần nào đến phòng các em cũng thấy tắt đèn cả."
Nếu không phải đêm nay bà lên lầu bắt đám học sinh trượt ván trên hành lang thì đã chẳng thấy phòng 409 còn sáng đèn.
Nói xong quản lý ký túc xá lại trừng mấy nam sinh ngồi trong góc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Mấy em bắt chước người ta ngủ sớm không được sao hả? Suốt ngày như lũ khỉ vậy, có biết các em trượt ván trên hành lang bị học sinh dưới lầu khiếu nại bao nhiêu lần rồi không?"
Mấy học sinh bị bắt ngồi trong góc im re không dám hó hé.
Ký tên xong, Khương Nghi đưa đơn đăng ký cho người trước mặt, quản lý ký túc xá xua tay bảo cậu: "Ừ, vất vả rồi, ký xong thì về đi."
Khương Nghi nói cảm ơn rồi đi ra cửa phòng trực, vừa chậm chạp bước lên lầu thì chợt khựng lại.
Cậu nhìn số hai trên tường, không hiểu sao lại cắm cúi đi đến cuối hành lang lầu hai.
Cuối hành lang lầu hai không có ai mà chỉ có một ngọn đèn tù mù.
Khương Nghi dựa vào lan can thở hắt một hơi, nghiêng đầu tựa lên lan can.
Mùa hè gió đêm hơi lạnh, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu râm ran.
Khương Nghi cảm thấy mình cần bình tĩnh lại.
Đến tận bây giờ gáy cậu bị cổ áo ngủ che khuất vẫn còn ửng đỏ, vành tai bị tóc đen che kín cũng đỏ rực.
Cậu vùi đầu vào cánh tay mình, để mặc gió đêm hơi lạnh thổi qua những sợi tóc trên tai, hạ bớt nhiệt độ cho vành tai đỏ bừng.
Cú sốc đêm nay quá lớn.
Thậm chí Khương Nghi bắt đầu cảm thấy như áp lực giải đề và thi cử hoàn toàn biến mất sạch, chuyện đêm nay đã đủ làm cậu chấn động hoảng loạn rồi.
Có lẽ Lục Lê thật sự chỉ muốn làm cậu dễ chịu mà thôi.
Nhưng cách thức lại quá kinh hãi thế tục.
Khương Nghi nhớ tới trước kia mình để mặc Lục Lê tùy ý lưu lại vết cắn trên người mình, thậm chí ở phương diện kia cũng từng dung túng Lục Lê.
Hình như giờ họ đã vượt xa giới hạn thân thiết của bạn bè cùng nhau lớn lên.
Thậm chí còn hơi......
Khương Nghi cắn môi, lông mi khẽ chớp, trong gió lạnh đêm hè hoảng hốt nghĩ đến một từ.
Mập mờ.
Từ này hoàn toàn khác xa tình bạn thân thiết từ nhỏ đến lớn.
Thậm chí lạ lẫm đến mức khiến tim đập loạn xạ.
Hơi thở Khương Nghi đình trệ, luống cuống ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, cả tòa nhà ký túc xá nam của trường trung học số 1 đều bị lục tung.
Lục Lê cố dằn xuống nỗi hoảng loạn, ngay cả sân thượng cũng không bỏ qua.
Hắn đi tìm hết tầng này đến tầng khác.
Mỗi tầng ký túc xá gần như đã tắt hết đèn, mỗi tầng ký túc xá đều không có bóng dáng Khương Nghi.
Cuối cùng đi đến lầu hai, Lục Lê nhịn không được chạy vội xuống phòng trực ban của quản lý ký túc xá ở tầng trệt hỏi đêm nay có học sinh nào tên Khương Nghi gọi điện cho phụ huynh và xin ra ngoài không.
Dì quản lý ngồi trên ghế nhìn sắc mặt khó coi của nam sinh tóc vàng, thậm chí còn lộ ra vẻ thất hồn lạc phách thì không khỏi kỳ quái hỏi: "Khương Nghi? Không có, lúc nãy em ấy chỉ xuống đây ký đơn đăng ký phòng thôi."
Trái tim đang đập dồn dập của Lục Lê hơi chậm lại.
Hắn lại đi tìm Khương Nghi từng tầng một.
Sau đó trông thấy cậu đứng cạnh lan can ở cuối hành lang lầu hai.
Cậu dựa vào lan can, mặt gối lên cánh tay như đang nhìn màn đêm ngẩn người, chẳng biết đang nghĩ gì.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô.
Dường như nhận ra điều gì, Khương Nghi quay đầu lại, sau đó nhìn thấy người đứng phía sau.
Cũng chẳng biết đã đứng với cậu bao lâu rồi.
Khương Nghi nghe thấy người phía sau hỏi một câu.
Giọng hắn rất thấp và rất khàn: "Khương Nghi."
"Có phải cậu thấy ghê tởm lắm không?"
Khương Nghi sửng sốt, tựa như không ngờ người trước mặt sẽ hỏi câu này.
Ghê tởm?
Khương Nghi vô thức nhớ lại chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, phát hiện trong đầu mình chưa từng xuất hiện từ này.
Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là Lục Lê điên rồi.
Sao có thể làm ra chuyện này được chứ.
Thậm chí cậu cảm thấy chuyện này sẽ chỉ xuất hiện trong ổ cứng máy tính của học sinh nào đó chứ không phải trong hiện thực.
Huống chi đối phương còn là Lục Lê lớn lên chung với cậu nữa.