Bộ váy ngủ mỏng manh bị nước làm ướt, lộ ra đồ nội y gợi cảm, qua một tầng vải càng thêm quyến rũ mê người.
Cố Thịnh hơi thở nặng nề, ghé sát vào cổ cô dụi nhẹ, tham lam ngửi mùi hương thanh mát trên cơ thể của người trong lòng.
Kiều Hạ Linh giang hai tay ôm lấy, gương mặt tươi cười bỗng chốc xa sầm lại, đẩy Cố Thịnh mạnh một cái làm hắn va phải bồn rửa mặt.
“Ghen sao?” Cố Thịnh không để ý, nắm lấy tay cô đưa lên, há miệng ngậm lấy, đôi mắt xinh đẹp tựa sao trời ngước lên nhìn Kiều Hạ Linh đầy chăm chú.
Kiều Hạ Linh bị nhìn đến toàn thân ngứa ngáy, chỉ muốn ngay lập tức dùng thứ gì chặn miệng tên này lại.
Nhưng mà trước hết phải khử trùng đã, người đàn ông của cô nhiễm phải mùi nước hoa của người phụ nữ khác, nghĩ đến thôi đã khó chịu.
Kiều Hạ Linh cầm lấy tay của Cố Thịnh đẩy sát vào tường, bật vòi hoa sen nhiệt độ vừa phải.
Những ngón tay linh hoạt lấy sữa tắm xoa lên người nam nhân, Cố Thịnh bật cười, nắm ngược lại tay Kiều Hạ Linh, điều khiển nó di chuyển trên cơ ngực rắn chắc của bản thân, đã vậy còn dùng giọng nói nam tính trầm ấm buông ra những lời quyến rũ:
“Đến đánh dấu tôi đi, hãy biến tôi thành tù bình vĩnh viễn của ngài.”
“Hãy nhốt tôi vào căn nhà giam tối tăm và mịt mờ, khiến cho tôi cả đời này không cách nào chạy thoát.

Mỗi một tế bào trong cơ thể của tôi đều sẽ thuộc về ngài, sự sống của tôi, trái tim của tôi, tôi tình nguyện hiến dâng, chỉ cầu mong ngài hãy nhận lấy thưa nữ vương miện hạ.”
Cố Thịnh chủ động xoay người, để lộ ra dấu vết chỉ mới lành lại sau lưng, kéo tay Kiều Hạ Linh đặt lên hình vẽ chim ưng bị bẻ gãy hai cánh, ở giữa chính là bàn tay của một người con gái khắc tên cô đang đưa tay hứng lấy, giọng nói nam tính trầm ấm quanh quẩn bên tai: “Nhìn xem, tôi thực sự thuộc về ngài.

Nếu bây giờ ngài buông tay, tù binh của ngài sẽ ngã chết.”
Bàn tay đặt lên lưng của nam nhân giống như bị phỏng, bỏng rát và nóng cháy, nhưng Kiều Hạ Linh lại không muốn buông ra, cô quyến luyến vuốt ve hình xăm vẫn để lại vết đỏ trên tấm lưng trần, đôi mắt mê man nhìn chằm chằm, mím môi không lên tiếng.
Người này thực sự thuộc về cô sao?
Có thật không?
Bất kể là thật hay giả, chỉ bằng lời nói hôm nay của Cố Thịnh, bất kể sau này có xảy ra việc gì, chỉ cần cô còn lại một hơi thở cũng nhất định sẽ trói chặt người này bên cạnh, vĩnh viễn không rời.
Kiều Hạ Linh gắt gao ôm lấy Cố Thịnh, đôi môi đỏ mọng hôn lên hình xăm kia, bàn tay đưa sát lại hứng lấy, hưng phấn cam đoan: “Vậy thì chú ưng nhỏ, hãy ngã vào lòng bàn tay của ta đi thôi.”
Cố Thịnh dịu dàng giơ ra hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng xinh đẹp, cúi đầu thành kính hôn lên.
Kiều Hạ Linh đứng hình mất một giây mới lấy lại tinh thần, chủ động cùng nam nhân dây dưa, quấn quýt không rời.
Thời gian giống như ngừng lại, tất cả các giác quan đều được phóng đại đến cực hạn rồi cũng như đột ngột mất đi, hai người quấn lấy nhau, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của đối phương, ngoài ra thì không còn thứ gì khác.
Đôi mắt dấy lên ngọn lửa dục vọng, cứ giống như biến thành một hố đen vô hạn hút đi linh hồn của Kiều Hạ Linh, khiến cho cô trầm luân, điều đáng sợ hơn là dù biết nó nguy hiểm thì cô vẫn cam tâm tình nguyện bước vào.
Kiều Hạ Linh bị hôn đến thần hôn điên đảo, lúc tưởng chừng như tất cả hô hấp đều bị nam nhân hút sạch mới dùng chút sức lực yếu ớt đẩy Cố Thịnh ra, hai mắt mê ly ngập nước nhìn thẳng: “Anh đi tắm trước đã, cẩn thận nước mưa.”
Cố Thịnh cúi đầu nhìn thân thể ướt như chuột của cả hai, như cười như không nhìn cô.

Kiều Hạ Linh theo mắt hắn nhìn xuống, môi mỏng nhếch lên một điệu cười không rõ, chiếc váy ngủ bám sát cô thể rơi xuống đất, tiếp đó bàn chân nhỏ nhắn bước qua nó, đi vào trong bồn tắm vẫn còn nghi ngút khói.

Cô đưa lưng về phía Cố Thịnh, quay đầu, đưa lên ngón trỏ ngoắc ngoắc mấy cái như mời gọi.
Bữa ăn đã dâng đến miệng, nhịn được mới là lạ.
Quần tây lưu loát rơi xuống cổ chân, nam nhân bước một bước, sải chân vừa dài vừa rộng.
Kiều Hạ Linh dựa lưng vào ngực hắn, ngoái đầu, há miệng cắn thật mạnh, đến khi thấy máu mới dừng lại.
“Em cầm tinh con chó đấy à?”
Cố Thịnh cúi xuống, ngậm lấy đôi môi vẫn còn vương lại tia máu.
“Đằng sau có rồi thì đằng trước cũng không thể thiếu.

Thêm một cái nữa đảm bảo mà thôi.”
Dù sao hình xăm ở sau lưng, người bình thường không nhìn thấy nhưng dấu răng ở cổ thì không giống nhau, chỉ cần nhìn một cái là biết hoa đã có chủ.
Để cảnh báo mấy tên trộm không có mắt muốn đập hoa cướp chậu thì vết cắn này cô còn hạ rất nặng, nửa tháng may ra mới lành lại được.
Cố Thịnh vuốt ve vết cắn trên ngực, không biết suy nghĩ cái gì mà dường như của phòng tắm đều bị khí tức màu hồng vô hình tỏa ra từ người hắn làm nóng lên, khiến cho bồn tắm dù có chứa hai người vẫn thỏa mái giờ lại nóng đến dọa người.

Điện thoại trong phòng đột ngột đổ chuông, Cố Thịnh khó chịu ra mặt, giữ lấy eo cô không bỏ, hờn dỗi chôn đầu vào trong cổ cô không rời.
Kiều Hạ Linh sủng nịch hôn lên mái tóc đen, mềm, ướt đẫm, giống như đang dỗ trẻ con: “Để em nghe điện thoại đã, lát tắm xong em bù.”
Cố Thịnh lắc đầu, làm nũng ôm lấy cô chặt lấy, ngẩng đầu, nhắm mắt lại chờ đợi.
Kiều Hạ Linh cười cười, đưa bàn tay chặn lại giữa hai cánh môi, ngón tay choãi ra một chút, chỉ đủ một khe hở cho đầu lưỡi luồn qua, như có như không chạm đến một nơi mềm mại vô cùng.
Xong việc mới hài lòng liếm môi, với lấy áo tắm tùy ý khoác lên đi ra ngoài.
Cố Thịnh che miệng, bật cười thành tiếng, tiếng cười khẽ khàng mang theo từ tính, nghe vào tai giống như rót mật, ngọt đến tận xương.
Mèo nhỏ của hắn thật là, quyến rũ như vậy thì hắn biết phải làm sao đây.
Không biết là điện thoại của ai mà năm phút rồi vẫn chưa thấy người quay lại, Cố Thịnh đứng dậy, cũng chỉ khoác lấy một chiếc áo rồi đi ra, từ sau lưng ôm trọn thân thể mềm mại của Kiều Hạ Linh vào lòng, cẩn thận xoa nắn.
Kiều Hạ Linh dựa đầu vào ngực hắn, nghe thêm một lúc liền khó chịu tắt máy.
Cố Thịnh chờ không nổi cúi xuống bế cô lên giường, dùng toàn bộ thân thể đè nặng lên, không biết có phải ảo giác hay không mà Kiều Hạ Linh cảm thấy đôi mắt của hắn dường như phát sáng.
Năm, bốn, ba,...
Khi hai bờ môi lần nữa chạm vào nhau, chỉ còn cách vài centimet ngắn ngủi thì Kiều Hạ Linh đột nhiên mở mắt, ý cười xấu xa giơ chân đá một cái.
Cố Thịnh không phòng bị bị đá lăn quay xuống đất, ai oán nhìn lên.
Kiều Hạ Linh nằm sấp, đôi gò bồng bên trong áo tắm được cài lỏng lẻo như có như không hiện ra, ve vẩy hai chân, híp mắt cười:
“Anh cầm bánh kem lên đi, em tự nhiên thấy đói rồi!”
“???”

“Sao thế? Luyến tiếc?”
“Nhưng bánh đã bị em...”
Kiều Hạ Linh giơ tay ngăn lại: “Đừng có nhiều lời, trong vòng năm phút nữa không nhìn thấy bánh thì tối nay anh liệu hồn mà ra thư phòng ngủ đi.”
Hừ! Nam nhân xấu xa, còn tình lừa cô, đừng có mơ.
Bánh dâu tây ở tiệm đó cô ngửi một cái liền phát hiện ra ngay là thật hay giả.
Nếu không dù là phối hợp với tên này diễn kịch thì cô cũng không nỡ hất xuống đất vậy đâu, về phần đồ giả thì không cần thận trọng vậy, hất thì hất thôi.
Cố Thịnh: “...” Nói tốt đêm nay sẽ đánh dấu hắn đâu, không lẽ cắn một cái là xong luôn à?
Cố Thịnh nhận mệnh đi đến thư phòng, lão quản gia giống như tên trộm lén lút đứng đó từ lâu, thấy hắn liền niềm nở chạy đến quan tâm hỏi han: “Cậu chủ, chuyện sao rồi?”
“Bánh của cháu mang về sao rồi ạ?”
“Cậu yên tâm, chiếc bánh trong xe được tôi đem vào trong tủ lạnh đặc chế ở thư phòng rồi, còn đồ giả bị tôi đem ra thùng rác vứt.” Có điều nó đã bị người ta trộm đi một nửa.
Hành vi biến thái như vậy, ông quyết định không nói, bằng không lại khiến cho phu nhân hiểu lầm thêm chút nữa khóe cậu chủ thật sự phải ngủ thư phòng mất.
“Chú cầm cho cháu đi.” Cố Thịnh đỡ trán nói.
Từ nãy đến giờ đã trôi qua một tiếng, không lẽ mọi chuyện đã xong rồi nên muốn bồi bổ thể lực làm tiếp hiệp hai sao?
Lão quản gia vui mừng, hai mắt phát sáng nhìn hắn, nét tán thưởng không hề che lấp.
Cố Thịnh: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play