Cạch...
Cửa phòng ngủ mở ra, Kiều Hạ Linh kéo lấy cánh tay của Cố Thịnh ép vào tường, đôi mắt dấy lên sự tức giận: “Anh đùa đủ chưa?”
Cố Thịnh nhìn cô, đưa tay vuốt ve phần tóc mai rủ xuống, nước từ trên người vẫn không ngừng rỏ xuống làm ướt đẫm cả một đám dưới chân: “Tôi đùa em cái gì?”
Hơi thở của nam nhân quanh quẩn bên tai, Kiều Hạ Linh mất tự nhiên đặt tay lên cơ ngực rắn chắc muốn đẩy hắn ra xa nhưng cổ tay lại bị Cố Thịnh giữ chặt, ép sát lại gần trái tim đang nhảy lên loạn nhịp của hắn.
Kiều Hạ Linh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Những ngón tay không tuân theo lý trí mà bắt đầu rục rịch, mới đầu chỉ là nhúc nhích thật nhẹ, sau biến thành xoa nắn, cho đến khi đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của nam nhân mới khiến cô bừng tỉnh, giả vờ cúi đầu tránh đi.
“Muốn sờ sao?”
“Đẹp đẽ gì đâu mà sờ, anh mau đi tắm đi, nước nóng tôi đã...” xả ra từ nãy.
Giọng cô mỗi lúc một nhỏ, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng trong vài giây, chỉ còn lại tiếng nước trong phòng tắm tí tách vang lên.
“Vậy thì phải cảm ơn em rồi!” Nam nhân đưa tay quẹt qua đôi môi đỏ mọng như trái anh đào mới chín, trượt một đường lên đến vành tai mẫn cảm, cẩn thận động chạm một cách thật nhẹ nhàng.
“Anh làm cái gì?”
“Không có gì, tôi hiện tại đi tắm.”
“Đi đi.”
Kiều Hạ Linh cúi xuống, chui qua vòng tay kìm kẹp hai bên, mất tự nhiên quay đầu, ngay cả ý định chất vấn ban đầu đều quên mất.
Ở góc độ cô không nhìn thấy, khóe môi Cố Thịnh cong lên đắc ý, mắt phượng híp lại, đưa ngón tay vừa quệt qua môi của cô lên môi mình liếm một cái.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân qua ánh đèn sáng phản xạ lại trên cửa kính, hơi nước bốc lên mờ mờ ảo ảo, kích thích nội tâm tò mò của mèo nhỏ nào đó, khiến nó tham lam muốn nhìn nhiều hơn.
Kiều Hạ Linh cầm lấy cốc nước lọc gần đó, một hơi cạn sạch, cảm giác nóng chảy ở cổ họng mới giảm đi đôi chút.
Có điều trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh những giọt nước mưa lăn dài từ đỉnh đầu, lướt quan phần yết hầu mê hoặc chết người, sau đó lăn dài trên làn da bánh mật khỏe mạnh, xuống đến cơ bắp sáu múi nhân ngư tuyến đẹp mê người.
Tự nhiên có chút ghen tị với bọn chúng.
Không xong, cô nghĩ cái gì thế này, mới có thế thôi mà đã bị tên nam nhân xấu xa này mê hoặc mất rồi!
Nhưng mà, bộ dạng của Cố Thịnh khi nãy đều bị người khác nhìn thấy hết rồi đúng không? Chết tiệt, tên này giàu đến nứt đố đổ vách ra mà không biết đường mua cái áo sơ mi nào dày chút, giờ mới ướt có chút đã bị người ta nhìn thấy hết luôn.
Kiều Hạ Linh gãi gãi đầu, cảm giác ghen ghét vất vả lắm mới nguôi đi lại lần nữa bùng cháy mạnh mẽ.
Rầm...
Từ trong phòng tắm truyền đến động rất lớn, Kiều Hạ Linh vội vã chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây người.
Vòi sen để mở hết cỡ, nam nhân tay đặt lên vết thương trên đùi, dựa vào thành bồn không ngừng thở dốc, hai má có thể do phát sốt mà đỏ lên.
Nam nhân bình thường mạnh mẽ là vậy, giờ lại lộ ra bộ dạng yếu ớt như vậy khiến cho người khác không khỏi muốn bắt nạt một trận.
Kiều Hạ Linh lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ đen tối, chạy đến tắt vòi sen, ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay sờ lên trán của Cố Thịnh lại bị sức nóng ở nơi đó làm rụt tay lại, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không...!Không sao.
Chỉ là chân có hơi đau.” Cố Thịnh lắc đầu phủ nhận.
Chân đau, vậy còn dám nói là không sao.
Tên này có biết cách tự chăm sóc bản thân không thế?
“Anh tắm mau lên đi, tôi đi gọi bác sĩ Hồng đến xem giúp anh.”
Cố Thịnh nắm lấy tay cô, có phần suy yếu nói: “Không cần phiền như vậy, nghỉ ngơi một chút là ổn.”
Cố Thịnh vịn thành bồn đứng dậy, chân trái run lên một cái làm hắn suýt chút nữa thì ngã quỵ, Kiều Hạ Linh đưa tay đỡ lấy, dìu hắn ngồi lại chỗ cũ.
Kiều Hạ Linh đưa tay cởi áo sơ mi chỉ còn lại hai chiếc cúc cuối cùng, bĩu mỗi oán trách: “Đáng đời.” Ai bảo đang yên đang lành lại đi dầm mưa làm cái gì chứ? Vết thương trên chân còn chưa khỏi đâu, rõ là tên xấu xa chỉ biết hàng hạ người ta thôi.
Cố Thịnh gần như dựa cả phần thân trên lên người cô, cười khẽ: “Vậy thì bảo bối, em đã hết giận chưa?”
Bảo bối? Tên này đang nói cô sao?
“Đừng tưởng nói mấy lời dễ nghe nịnh nọt liền qua ải.
Chuyện kia em còn chưa thèm tính sổ đâu.”
“Vậy Cố phu nhân, ngài định sẽ xử lý tên tội phạm sẵn sàng quỳ dưới chân váy của ngài thế nào đây?”
Cố Thịnh nửa thân trên ở trần, đầu gối bên trái quỳ xuống, cầm lấy tay của Kiều Hạ Linh thành kính hôn lên, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy nhìn chằm chằm vào người trước mắt, chứa đựng toàn bộ nhu tình cùng sủng nịch tuyệt đối.
Thình thịch...
Kiều Hạ Linh cảm thấy con tim nhỏ bé của bản thân như muốn nổ tung vì làm việc quá sức.
Cố Thịnh lùi lại phía sau, giang rộng hai tay, tất cả phòng tuyến đều được hắn tự thân gỡ bỏ một cách cam tâm tình nguyện.
Kiều Hạ Linh liếm môi, nhìn Cố Thịnh, toàn thân dấy lên ngọn lửa dục vọng không tên, những ngón tay dài và mảnh khảnh xoa nắn trên cơ ngực rắn chắc, chậm rãi cảm thụ từng tấc da thịt.
Kiều Hạ Linh nheo mắt, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cởi.”
Cố Thịnh đứng dậy, ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ: “Cả trên cả dưới sao?”
“???” Bên trên còn thứ gì để cởi à?
Kiều Hạ Linh đưa mắt nhìn vòng eo cường tránh của nam nhân, chưa đợi Cố Thịnh hàng động liền vươn tay nắm lấy thắt lưng của hắn kéo ra.
Cúc quần đáng thương không chịu được lực đạo mạnh mẽ của cô, anh dũng rơi xuống nước hi sinh.
Bàn tay lui dần xuống dưới, nắm lấy nơi đang phồng lên, hơi lạnh tỏa ra bốn phía, có phần điên cuồng nhìn lên: “Thứ này là của ai đây?”
“Nữ vương của tôi, nơi này ngài đã đánh dấu rồi không phải sao? Lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều là của ngài.
Vậy lần thứ tư, ngài có định lấy luôn hôm nay không?”
Lưu manh!
Kiều Hạ Linh bật cười, ngồi lên thành bồn, một chân đặt xuống đất còn một chân đặt lên bộ vị kia, tặng cho Cố Thịnh một cái hất cằm đầy quyền lực: “Vậy thì chứng minh cho ta xem đi, rằng những điều tên tù binh xấu xa nhà ngươi vừa nói đều là thật.”