Biệt thự Cố gia nhìn bề ngoài thì giống như một ngôi biệt thự xa hoa bình thường của giới thượng lưu, nhưng trình độ bảo mật lại cực cao.
Bốn xung quanh được lắp đặt rất nhiều camera ẩn để cho ngay cả một con ruồi cũng khó mà lẩn trốn vào được bên trong.
Mục tiêu hôm nay của cô chính là thư phòng của Cố Thịnh, nơi này nằm ở lầu hai.
Nếu đột nhập vào từ bên ngoài thì có hai con đường đến từ hai chiếc cửa sổ.
Có điều chuyện này gần như không thể thành công vì bên dưới lúc nào cũng có thợ làm vườn đi qua đi lại.
Đừng nhìn họ yếu đuối lại hàm hậu mà bị lừa, đám người này trình độ không kém gì đám vệ sĩ chuyên nghiệp.
Cô từ nhỏ cũng học võ, cảm giác nhạy bén hơn nhiều so với bình thường, mặt ngoài là người làm vườn nhưng ánh mắt sắc bén luôn quan sát hết tất cả đã bán đứng họ.
Đến tối đám người này sẽ nghỉ ngơi, thay vào đó là một đám khác mới hoàn toàn.
Luân chuyển tinh vi như thế, người không rõ nội tình muốn đột nhập vào trong là cực khó, nếu không muốn nói là không thể.
Nhưng mới chỉ như vậy đã muốn ngăn cản bước chân của cô đây, nghĩ đến mỹ đâu.
Hừ! Bên ngoài không được thì vào bên trong, cô đây đi danh chính ngôn thuận, có gì đâu mà phải sợ.
Để đảm bảo an toàn, Kiều Hạ Linh vẫn tận lực đi vào góc chết của máy quay, dù sao gần một tháng ở đây cũng đâu phải ăn chay.
Kiều Hạ Linh cẩn thận mở ra thư phòng của Cố Thịnh, tầm mắt đặt lên giá sách được sắp xếp ngay ngắn ngay chính giữa, lấy ra điện thoại chụp lại mất tấm để lưu trữ vị trí, lát nữa không may quên thì còn biết đường sắp xếp lại cẩn thận.
Không biết giá sách này được làm bằng chất liệu gì mà tỏa ra mùi hương thoang thoảng của cỏ cây, rất dễ chịu.
Xem ra tên Cố Thịnh còn rất biết đường mà hưởng thụ.
Giá sách được làm rất cao, chạm đến tận nóc nhà, để tiện lấy và cất thì trong phòng còn được lắp đặt một hệ thống thang thông minh giúp đi lên đi xuống dễ dàng.
Theo như kinh nghiệm đọc trinh thám từ hồi bé thì giá sách này chắc chắn có vấn đề.
Cô bắt tay vào kiểm tra, sờ soạng một lúc lâu vẫn không tìm thấy bất kỳ cơ quan nào, chỗ nào cũng toàn là sách, từ thiên văn học đến kinh tế học, thậm chí còn có cả tâm lý học.
Sở thích còn rất đa dạng.
Kiều Hạ Linh đi loanh quanh trong phòng, mắt như radar quét qua quét lại, thời gian cô nhờ Lạc Linh vô hiệu hóa được máy quay ở nơi này chỉ có một tiếng đồng hồ, giờ đã trôi qua được gần một phần ba thời gian rồi.
Không được, nhất định phải nhanh tay lên.
Một quyển sách cũ được giấu trong góc vô tình rơi vào tầm mắt của cô, Kiều Hạ Linh đưa tay lấy quyển sách đó xuống, hộc sách này cũng rất đặc biệt, cả một chỗ lớn thế này lại chỉ có một quyển, đã thế còn được xếp tận sâu bên trong, nếu không phải ánh sáng mặt trời vô tình chiếu vào thì còn rất khó phát hiện.
Kiều Hạ Linh vươn tay thăm dò một hồi, phát hiện một chỗ lồi nên.
Xem ra cơ quan nằm ở đây, cô vui vẻ nhấn xuống, một cái hộp nhỏ hiện ra, quan sát thêm một lúc, thấy không có vấn đề gì mới đặt nó xuống đất, cẩn thận mở ra.
Để tránh cho giống mấy phim truyền hình cổ trang, lúc mở cô đặc biệt tránh mặt đi, không đối diện với thứ bên trong, đến khi xác nhận không có nguy hiểm mới thò đầu vào.
Tất cả đều là báo cáo dò thám của các thế lực ở Giang thành, đặc biệt là khu phía Tây, tư liệu đặc biệt tỉ mỉ.
Dưới cùng của hộp là một tấm ảnh, trung tâm của bức ảnh là Cố Thịnh, hai vị trí bên cạnh là Mạc Nhan và Đình Thủy, thêm vào đó là tầm gần mười người khác.
Trong số đó cô nhận được mặt của một người nữa, là người thứ ba từ trái qua.
Người này tên Mục Đình, là một đại ca có tiếng tại phía Tây, nghe nói hắn ta là một trong số những thuốc hạ thân tín nhất của người đứng đầu Cố Môn.
“Thì ra là vậy.”
Đến bây giờ thì cô đã hiểu được tất cả mọi chuyện.
Cố Thịnh chính là người đứng đầu Cố Môn, thế lực mới nổi mười năm gần đây ở Giang thành, dù là thế lực mới nhưng lại quật khởi rất nhanh, giờ đã là một trong hai thế lực lớn nhất ở thành Tây.
Cố Môn, Cố Thịnh, đáng lẽ cô nên sớm nghĩ đến mới phải.
Bảo sao tên Mục Hải kia dám cả gan làm loạn.
Tên đó mặc dù mang danh là thuộc hạ của bố cô nhưng đã âm thầm đầu phục vào An gia ở thành Tây từ lâu, mà An gia mới chính là bá chủ chân chính của nơi đó.
Một thế lực mới nổi như Cố Môn hiển nhiên trở thành cái đinh trong mắt, có điều cái đinh này quá cứng, nhổ không được, vì thế chỉ có thể tìm đến người có liên quan là cô đây để khai đao, muốn rung cây dọa khỉ.
Mục Hải ơi là Mục Hải, lão già nhà ông tính toán cũng khá lắm.
An gia không biết thân phận thật của cô, chỉ coi cô như tình nhân bình thường mà hạ đao.
Nếu Cố Thịnh đối với cô là thật lòng ắt sẽ không bỏ qua cho An gia, mà bố cô hiển nhiên sẽ tìm cách trả thù, lúc đó An gia không muốn rơi đài cũng khó.
Trường hợp thứ hai, Cố Thịnh đối với cô không cảm tình thì ông ta cũng có thể dùng lý do này đầu nhập lại vào bên cạnh bố già, lấy được tin tưởng của ông, đợi Kiều gia và An gia đánh nhau đến sứt đầu mẻ chán thì làm chim sẻ núp đằng sau.
Dù là trường hợp nào, tên cáo già này vẫn là người được lợi.
Hay lắm! Tính toán không sai vào đâu được, có điều ông ta hình như đã quá xem thường cô đây rồi!
Cạch...
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Kiều Hạ Linh vội vã cất hộp gỗ trở lại vị trí ban đầu, bản thân thì nấp chui vào tủ quần áo ẩn nấp.
Cố Thịnh bước vào, ngồi trên ghế ngay ngắn đọc tài liệu.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, không khí trong tủ quần áo ngày càng loãng, Kiều Hạ Linh bắt đầu thở dốc, mồ hôi tuôn ra như mưa, ngay cả ảo giác cũng bắt đầu xuất hiện.
Kiều Hạ Linh biết đây là hậu quả của việc thiếu dưỡng khí tạo thành, đầu có trở nên trống rỗng, mí mặt kéo sụp xuống.
Một lúc sau, Cố Thịnh rời mắt khỏi bàn làm việc, mở ra tủ quần áo, nhẹ nhàng bế người bên dưới nên cẩn thận đặt trên giường.
Mạc Nhan và Đình Thủy đi vào, cung kính hỏi:
“Cậu chủ, băng video đã được chuẩn bị sẵn.”
“Được.
Hai người lui ra trước đi.”
Đình Thủy nhanh tay kéo cái Mạc Nhan vẫn chưa kịp hóng được chuyện gì ra ngoài.
“Này, cậu nói xem ông chủ định làm gì vậy?” Mạc Nhan ngoái đầu lại, vừa nhìn vừa hỏi.
“Tò mò nhiều vậy làm gì? Mày chỉ cần biết sau hôm nay Cố gia chúng ta có thiếu phu nhân rồi!”
Mạc Nhan: “...” Thiếu phu nhân? Nhưng hai người họ vẫn còn chưa kết hôn mà.
Trong phòng, Cố Thịnh cầm lấy tay của Kiều Hạ Linh đặt trên môi, thành kính hôn xuống.
Bé con, lần này xem em còn định chạy khỏi tôi như thế nào?.