“Cậu có chuyện gì mà hẹn tớ gấp vậy?” Lạc Linh đặt túi xuống, gọi phục vụ lấy cho mình ly nước.
“Chuyện liên hôn giữa Kiều gia và Lăng gia sao lại bị truyền ra ngoài rồi? Rốt cuộc là ai làm?”
Ánh mặt trời chói chang giữa trưa nắng qua lớp cửa kính mỏng manh chiếu vào, để lại sự lửa nóng trên gương mặt đang tức giận đến thở phì phò.

Xem ra bạn cô đối với hôn sự này có thành kiến đặc biệt sâu sắc.
“Cậu không nghĩ là do ba cậu làm đó chứ?”
“Không phải sao?” Cô hất cằm, không phục nói.
Kiều Hạ Linh ban đầu thật sự nghĩ là vậy nhưng trên đường đến đây đã cẩn thận ngẫm lại, nếu bố cô muốn đưa chuyện cô là con gái của Kiều gia ra ánh sáng thì chắc chắn sẽ không làm qua loa hời hợt giống như hiện tại.

Chưa kể đến việc ông giấu cô trong bóng tối lâu như vậy, không lý nào lại chọn công khai ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này công khai ra ngoài, biến cô thành cái đích của tất cả sự chú ý.
Lạc Linh lắc đầu, hai người này không hổ là bố con, tính nết xấu như nhau, không chịu thành thật với bản thân chút nào.

Nhưng ai bảo cô lại tự chui đầu vào hố lửa, yêu thích thứ gì không yêu mà lại yêu thích đúng hai con người như vậy chứ! Thôi thì đành cố gắng mà chịu đựng vậy chứ biết sao giờ?
“Chuyện tin đồn tớ vẫn đang tiếp tục điều tra, tạm thời chưa tra được là ai.”
“Là chưa tra được hay là tra được mà không muốn nói?”
Tay cầm ly nước của Lạc Linh khựng lại, ngước nhìn bạn tốt không nói gì, chỉ âm thầm đánh giá lời vừa rồi.
Không lẽ cậu ấy đã biết được điều gì?

Bốn mắt nhìn nhau, sóng lớn mãnh liệt ầm ầm giao phong, Kiều Hạ Linh nhíu mày, phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
“Tớ biết cậu và bố tớ không muốn tớ nhúng tay vào mấy chuyện này nhưng đó là trước đây, hiện tại tớ lớn rồi, không phải con nít nữa.”
“Chuyện đó...”
Lạc Linh cúi mặt, không muốn tiếp tục đề tài này, Kiều Hạ Linh cũng không tiếp tục ép buộc, dù sao bạn tốt không nói thì cô cũng tự có cách tìm hiểu.
“Cậu không muốn nói thì thôi vậy.

Hôm nay đến đây còn muốn nhắc nhở cậu thêm một chuyện nữa.”
Cô đem hết chuyện đã xảy ra vào hôm ở suối nước nóng kể lại.
“Cậu nói sao? Mục Hải dám cho người gài bẫy cậu?”
“Đúng thế.

Hôm đó mình đến suối nước nóng của ông ta thì phát hiện nhân viên phục vụ có vấn đề, không ngoài dự đoán, thứ cô ta muốn cho vào kia không sạch sẽ.”
Khí thế trầm lắng của Lạc Linh đột nhiên thay đổi, trở nên đáng sợ và âm u, như thể một con sư tử cái đang tức giận khi có kẻ dám dòm ngó đến con của nó vậy.
Kiều Hạ Linh vỗ trán, cô lại tưởng tượng cái gì không biết, mẹ gì mà mẹ, người ta bằng tuổi cô đấy, còn là bạn nối khố luôn.
“Cậu đừng giận, chuyện đó tớ đã thu xếp ổn...”
Lạc Linh quay đầu, ánh mắt sắc lẹm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tai truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, cùng với đó là tiếng gầm rống “thân thương” lâu rồi không được nghe.
“Cậu chán sống rồi có phải không? Chuyện quan trọng như vậy mà cậu còn dám giấu.

Không được, hôm nay dù có phải đánh gãy hai cái chân giò này thì tớ cũng nhất định lôi cậu về, nhốt lại.

Sau đó ngày đưa đủ ba bữa cơm chống đói là được.”
Kiều Hạ Linh không thèm để ý hình tượng, kéo lấy tay của bạn tốt làm nũng, đáy mắt hiện nên vệt nước khả nghi, nỉ non cầu xin.
“Lạc Linh tốt, bạn tốt của tớ, tớ biết lỗi rồi! Xin cậu đừng có giận mà.”
Nhìn gương mặt đáng thương kia, Lạc Linh vẫn là mềm lòng, ngồi lại ghế nhưng đôi mắt vẫn phát ra tia lửa theo dõi nhất cử nhất động của Kiều Hạ Linh, giống như thể bạn tốt không chịu khai thì cô sẽ nghiêm hình bức cung, tuyệt không nể tình.
Kiều Hạ Linh bắt đầu nói ra suy đoán của mình.
“Nói như vậy khả năng rất cao Mục Hải đã phản bội?”
Lạc Linh nghiền ngẫm suy nghĩ.

Mục Hải này trước kia chỉ là một tên làm ăn thất bát đến bước đường cùng phải trộm cắp để sống, được ông chủ thương tình thu nhận mới có được ngày hôm nay.
Nhưng tên này lá gan nhỏ, tham vọng lại lớn, không có người chống lưng tuyệt đối không dám làm ra chuyện tài trời thế này.

Rốt cuộc là ai đã cho hắn ta lá gan lớn đến như vậy? Dám ra tay với con gái của Kiều Thanh, ở Giang thành này trừ mấy nhà kia thì sợ đã không còn ai khác.
“Khoảng thời gian này xem như đặc biệt nguy hiểm, cậu tốt nhất nên về nhà chính sớm đi, tránh đêm dài lắm mộng, ở địa bàn của bố cậu, mấy người kia còn chưa có gan vươn tay đến.” Lạc Linh tận lực khuyên nhủ.
“Tớ biết rồi! Qua mấy hôm rồi lại tính đi.” Kiều Hạ Linh xua tay, có lệ cho qua.
Xem ra cô nhóc này chơi chưa chán nên vẫn chưa muốn về.

Thôi vậy, tính tình cậu ấy quật cường, cô vẫn không nên ép buộc thì hơn, trước mắt phải báo lại tình hình cho ông chủ để tìm hướng giải quyết đã.
Lạc Linh đi rồi, chỉ còn lại một mình Kiều Hạ Linh, cô đưa mắt nhìn ra đường phố tấp nập, mắt nheo lại suy ngẫm.
Cô cứ cảm thấy trong truyện này còn điều gì đó uẩn khúc.
Cô nhớ bố cô đã nói thế này:
“Mục Hải là một người có tính cảnh giác cao, cả mũi và tai đều cực kỳ thính.”
Chuyện cô mới là tiểu thư của Kiều gia, người ngoài không biết được mà chỉ nghĩ đứa nhỏ chi thứ như cô lọt vào mắt xanh của gia chủ nên chỉ người thân cận nhất mới biết được sự thật này.
Mà Mục Hải chưa bao giờ được bố già tin tưởng hoàn toàn hiển nhiên không có tư cách biết.

Có điều dựa vào những gì bố già đánh giá, cô tin chắc người này ít nhiều đã đoán ra được.
Tính tình ông ta đặc biệt cẩn thận, nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng mà giao toàn bộ bí mật mình biết cho người khác.

Nếu vậy, khả năng đám cáo già của mấy nhà kia biết được sự thật là rất thấp.
Nhưng nếu như vậy thì tên họ Mục đó bất chấp nguy hiểm bị bại lộ mà sai người hãm hại cô là vì cái gì?
Giấu đầu lòi đuôi, vừa đấm vừa xoa, cứ như thể hắn ta đang muốn thông qua cô để thử cái gì đó.
Nhưng thứ hắn muốn thử là gì? Khả năng của bố cô hay tầm quan trọng của cô trong lòng ông ấy?
Trực giác mách bảo tất cả những thứ đó đều không phải.

Vậy thì rốt cuộc tên đó muốn làm gì? Hay hỏi cho vào trọng tâm thì người mà hắn muốn thử là ai?

Chết tiệt, thông tin trong tay quá ít, không cách nào khoanh vùng được phạm vi.
...
“Ông chủ, chuyện lần này xem ra có một số kẻ tay duỗi hơi dài, chúng ta có cần...” Người áo đen bên cạnh làm thủ thế cắt ngang trên cổ, nhưng Kiều Thanh vẫy tay phản đối.
“Chuyện này còn cần phải điều tra thêm, tạm thời cứ để vậy, đừng xé rách da mặt vội, cứ âm thầm điều tra, có gì thì báo lại.

Tôi muốn xem xem, là ai có lá gan lớn đến như vậy.”
“Tôi đã rõ.”
Người kia tuân lệnh đi ra ngoài, trong phong chỉ còn lại Lạc Linh và Kiều Thanh.
Lạc Linh sốt ruột đề nghị:
“Vậy chúng ta có cần đẩy nhanh kế hoạch...”
Kiều Thanh lắc đầu, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên bàn, đôi mắt sâu hoắm nguy hiểm của một người từng trải quét đến, nhìn thẳng vào mắt cô cảnh báo:
“Đừng vượt quá bổn phận của mình.”
Lạc Linh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Kiều Thanh đứng dậy, lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô, tay vô tình sượt qua, đụng vào làn da mềm mại kia, Lạc Linh sửng sốt rụt người lại, cảm nhận được sự run rẩy đó, ông muốn đưa tay an ủi nhưng lại nhanh chóng thu lại, như không có gì xảy ra phân phó:
“Soạn lại chỗ tài liệu này càng nhanh càng tốt, sau đó thì điều tra xem bên cạnh của Tiểu Linh dạo này có ai khác không.”
Nhìn theo hình bóng mảnh khảnh đã khuất bóng, Kiều Thanh đau đầu đỡ trán, hắn hình như lại dọa vật nhỏ này sợ mất rồi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play