Edit: Gấu Gầy

Ngôi miếu hoang ở ngoại ô kinh thành.

Khi Vệ Toản dẫn người đến, đúng lúc nhân chứng ẩn nấp trong miếu hoang suýt nữa bị chặn giết. Sau một trận ác chiến, trên mặt đất chỉ còn lại những thi thể ngổn ngang.

Những bức tượng thần trong ngôi miếu bị bong tróc, khuôn mặt vì vậy mà trở nên dữ tợn.

Tử sĩ trên mặt đất một tay run rẩy muốn cầm dao găm, lại bị một chiếc giày gấm nghiền lên cổ tay.

Xương cốt vỡ nát.

Vệ Toản lại coi như không có gì xảy ra, mặt không đổi sắc bước qua.

Tùy Phong ở bên cạnh thấp giọng hỏi: "Những người này giải quyết thế nào?"

Vệ Toản nói: "Giết ngay tại chỗ."

"Không hỏi được cái gì, giữ lại là tai họa."

Tùy Phong đáp "Vâng".

Mũi thương của hắn nhuộm đỏ, mặt nạ cũng loang lổ vết máu.

Tùy Phong dường như đã quen, vị tiểu Hầu gia mà hắn từ nhỏ đã đi theo, lúc hành sự một mình ở bên ngoài luôn hàm chứa vài phần lạnh lùng, trong một năm ngắn ngủi này, càng ngày càng giống Tĩnh An Hầu, thậm chí so với vị Tĩnh An Hầu kinh nghiệm sa trường kia còn lạnh lùng hơn ba phần.

Sự lạnh lùng của tướng lĩnh rất tàn nhẫn, cũng rất đáng tin cậy.

Vệ Toản tựa vào cửa hình như nghe thấy âm thanh gì đó, hơi nhíu mày, âm thanh đó từ xa truyền đến, dần dần đến gần, cuối cùng hắn vươn bàn tay nhuốm máu ra đón lấy một con bồ câu trắng như tuyết.

Hắn tháo ống trúc nhỏ trên chân bồ câu xuống, nhìn kỹ một lúc lâu, nhíu mày, một lúc lâu nhẹ giọng nói: "Đại doanh ở phía bắc kinh thành có biến."

An vương hiện giờ không có tử sĩ, liền mượn danh tiếng Thái tử ngày xưa, bí mật thành lập tư binh đóng quân ở kinh thành.

Vệ Toản biết rõ điều đó nên đã bố trí tai mắt ở các doanh trại từ sớm.

Hôm nay đại doanh phía Bắc kinh thành có biến, Vệ Toản lập tức cảm thấy tình thế không ổn.

Đang lúc suy nghĩ, nhìn thấy một con bồ câu trắng bay tới, Vệ Toản mở thư ra xem.

Là chữ viết của Thẩm Diên, thanh thoát tao nhã, đại ý đã được Trạng Nguyên, chuẩn bị dự tiệc. Chỉ là hôm qua Hội Văn điện bị ngập nước, hôm nay ngự yến vẫn được tiến hành như thường lệ, đổi thành tổ chức trong biệt uyển hoàng gia ngoài cung.

Ngoài ra, người Tân còn muốn xem lễ hội ở bên cạnh, thánh thượng đã chuẩn tấu.

Vệ Toản chỉ nhìn đại khái liền biến sắc.

Tùy Phong nhận ra đây là bồ câu trong nhà, nhìn thấy sắc mặt hắn khác thường, lập tức hỏi: "Thẩm công tử đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải Thẩm Chiết Xuân xảy ra chuyện."

Vệ Toản nói: "Là An vương muốn động thủ."

Mỗi lần sau khi thi Đình, sẽ có một màn cưỡi ngựa diễu hành trên phố, ban yến chiêu đãi tiến sĩ tân khoa, hàng năm Hoàng đế Gia Hữu đều đích thân tới tham dự, để thể hiện hoàng ân vinh danh.

Dân chúng đặt tên cho yến tiệc là Văn Khúc Yến, nói là sao văn khúc trên trời hạ phàm, mới có được tiến sĩ.

Ngự yến này trước nay vẫn được bố trí trong Hội Văn điện, nhưng hiện giờ Hội Văn điện ngập nước, nên vội vàng đổi nơi tổ chức thành biệt viện trên ngọn núi phía bắc ngoài cung, lúc này, ngay cả thánh giá chắc cũng đã khởi hành.

Nếu liên hệ với việc đại doanh phía bắc kinh thành có biến, không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Vệ Toản nhìn thi thể ngổn ngang trong miếu hoang, lẩm bẩm: "Thảo nào chỉ phái những người này đến.

Có lẽ An vương cũng không ngờ, hai chuyện này lại trùng hợp xảy ra cùng lúc như vậy, căn bản không kịp tra xét kỹ càng, càng không đủ nhân thủ hành động.

Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất đối với An vương, chính là lần này Hoàng đế Gia Hữu phải tạm thời di giá đến biệt viện, phòng bị không được nghiêm ngặt như thường ngày, quả là cơ hội ngàn năm có một.

Hội Văn điện bị ngập nước, thoạt nhìn cũng không giống như chuyện ngoài ý muốn.

Vệ Toản chỉ trong chốc lát đã thông suốt tất cả, lật tờ giấy trong tay ra, thấy mặt sau viết một dòng chữ: "Mọi việc cẩn thận."

- Hắn biết trong lòng Thẩm Diên cũng đang đề phòng.

Vệ Toản cụp mắt nhét tờ giấy lồng ngực, cầm thương bạc, lập tức lên ngựa, cất cao giọng: "Truyền lệnh, mọi người lập tức lên đường về kinh.

Tùy Phong nói: "Chúng ta đi báo tin cho Thánh Thượng trước?

Vệ Toản nói: "Không còn kịp nữa, trực tiếp đi cầu viện binh."

Dựa theo thời gian bồ câu đưa tin đưa tin đến, giờ khắc này chỉ sợ thánh giá đã đến biệt viện, làm sao còn có thời gian đi báo tin.

Tùy Phong nói: "Vậy nếu biệt viện bị công phá thì phải làm sao."

Vệ Toản nhẹ giọng đáp: "Không nhanh đến vậy đâu, Lương thị vệ chắc đã đi theo rồi."

"... Còn có tân khoa Trạng Nguyên."

Khi nói đến câu này.

Đôi mắt lạnh lùng của Vệ Toản chợt lóe lên một tia sáng khác.

......

Biệt thự hoàng gia.

Hoàng đế Gia Hữu đang ngồi ngay ngắn phía trên, trong điện đang trình diễn các nghi thức Chu Lễ, tiếp đó các vũ công cầm tên, thực hiện điệu múa bắn chim yến.

Ở phía dưới, tân khoa tiến sĩ an vị, mặc dù mọi người được lệnh không cần kiêng kỵ, chỉ cần thoải mái uống rượu hưởng thụ, nhưng ai nấy đều không dám càn rỡ.

Chỉ là thỉnh thoảng, bọn họ nhịn không được ngước nhìn thiên tử trong cung mấy lần, sau đó lại không khỏi đưa mắt nhìn về phía Thẩm Trạng Nguyên. Văn nhân này thật là đẹp, tuy nói xưa nay thiên tử chọn Trạng Nguyên, ít nhiều đều phải chọn người có dung mạo đoan chính tuấn tú, nhưng Trạng Nguyên hôm nay quả thật là một mỹ nhân xuất chúng, y mặc hồng y như thế, khiến ai cũng phải ngắm nhìn.

Mấy ngày trước còn có người nhịn không được chạy tới bắt chuyện một hai câu, mới biết Trạng Nguyên mặc dù họ Thẩm, lại sống ở phủ Tĩnh An Hầu, nghiễm nhiên giống như nghĩa tử của Hầu phủ, xe ngựa xiêm y đều đắt giá, ngay cả tiên sinh kể chuyện trong kinh thành, cũng có thể kể ra một vài câu chuyện về Thẩm công tử.

Người có ý kết giao càng lúc càng nhiều.

Khi làm thơ viết chữ, đều gọi vang "Chiết Xuân".

Trạng Nguyên thần sắc ôn hòa đáp ứng, chu toàn xã giao, không làm mất lòng một ai.

Khi quay người đi, Thẩm Diên lại lẳng lặng cùng Lương thị vệ trao đổi ánh mắt.

Trước bữa tiệc, y đã tìm cơ hội chia sẻ nỗi lo lắng của mình với Lương thị vệ, Lương thị vệ cũng đã phái người đi thăm dò dưới chân núi biệt viện, một khi có động tĩnh bất thường, sẽ lập tức truyền tin.

Thế nhưng y vẫn thấp thỏm.

Y đã gửi thư cho Vệ Toản, Vệ Toản biết nhiều tin tức hơn y, nếu có gì khác thường, Vệ Toản nhất định sẽ là người đầu tiên chạy đến tiếp viện.

Y nhất định phải chống đỡ cho đến khi Vệ Toản xuất hiện.

Nhưng càng là chuyện không muốn xảy ra, càng khiến người ta hết hồn hết vía.

Thẩm Diên chậm rãi cụp mắt xuống, dùng lông mi dài che đi thần sắc khác thường trong mắt, đột nhiên Hoàng đế Gia Hữu gọi y tới gần, ôn nhu nói với y: "Nghe nói Thẩm Trạng Nguyên hiện giờ thân thể đã tốt hơn."

Thẩm Diên biết tin này chỉ có thể là Vệ Toản nói, liền kính cẩn đáp: "Nhờ thánh ân, thần đã tốt hơn nhiều rồi."

Hoàng đế Gia Hữu cười nói: "Ngày đó gặp khanh ở Quốc Tử Học, không ngờ khanh lại có tài học như vậy, tiểu tử Kinh Hàn hay làm càn, nhưng nhìn người rất tinh tường chuẩn xác."

Thẩm Diên cúi đầu đáp lại.

Không biết tại sao, càng nhắc tới Vệ Toản, lòng y càng thêm phức tạp.

Đúng lúc này, chợt nghe Tam hoàng tử Tân Quốc đứng dậy nói: "Điệu múa bắn yến này, mặc dù tên là Yến Xạ, nhưng mềm mại vô lực, ta mang theo hơn mười nô bộc, rất giỏi vũ đạo, không bằng mời chư vị thưởng thức một chút."

Mọi người nghe xong, hơi ngẩn ra.

Thẩm Diên theo tiếng nói nhìn lại.

Thì ra chính là tên Tam hoàng tử Tân Quốc đã sát hại con tin Thịnh Âm dưới cơn thịnh nộ năm xưa. Hắn hiện giờ đã được phong Vương, lúc này, đã không còn xưng là Tam hoàng tử nữa, nhìn kỹ lại, tuổi đã trung niên, trên mặt vẫn lộ vẻ hung ác cáu kỉnh, rõ ràng không hề kiên nhẫn thưởng thức yến hội tràn đầy văn nhân này, nhưng lại mang theo vài phần ác ý, dường như đang chờ đợi điều gì.

Chúng sĩ tử cau mày.

Vì sự cường đạo của Tân Quốc trong quá khứ, càng cảm thấy người này tùy tiện vô lễ.

Hoàng đế Gia Hữu cũng nhíu mày, nhưng không nói gì.

Một lúc lâu sau, ánh mắt khẽ động, cung nhân bên cạnh liền hô: "Chuẩn thượng đường."

Tam hoàng tử Tân Quốc bật cười cổ quái, vỗ tay nói: "Cho bọn họ lên đây."

Hơn mười nô bộc người Tân nối đuôi nhau tiến vào.

Người nào người nấy gân guốc thô kệch, thân mặc trang phục màu sắc, đều đứt một cánh tay phải, dùng thanh gỗ thay thế.

Thẩm Diên lui về chỗ ngồi của mình, bên cạnh là Thám Hoa, người này không phải nhân sĩ kinh thành, lần đầu tiên thấy nô lệ người Tân với cánh tay phải bằng gỗ như vậy, không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói: "Hình phạt khốc liệt thế này, thật là mất nhân tính."

Các sĩ tử cũng nghị luận sôi nổi.

Chỉ nghe thấy tiếng nhạc kỳ lạ vang lên, những nô bộc Tân nhân này khi thì lấy tay gỗ làm tiếng gõ hòa nhạc, khi thì lấy tay gỗ tâng bóng, thỉnh thoảng làm điệu bộ hài hước mua vui cho mọi người.

Động tác tuy mạnh mẽ, nhưng lại khiến Thẩm Diên cảm thấy không được thoải mái.

Y chợt nhớ tới thủ lĩnh áo đen mà Vệ Toản từng bắt được, cũng chỉ có một cánh tay, cánh tay kia được gắn một lưỡi đao dưới khuỷu tay.

Dự cảm chẳng lành lóe lên, y cảm thấy nhất định có điều khác thường, đang định đứng lên.

Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh the thé cấp báo: "Thánh thượng, dưới chân núi có người tập kích!"

Tiếng hô này cất lên.

Giống như một tín hiệu, những nô bộc người Tân đồng loạt ấn mạnh vào cánh tay phải, chạm vào cơ quan, thanh gỗ trên cánh tay phải liền bung ra, lộ ra lưỡi đao sắc nhọn, ánh mắt hung tợn, xông lên đánh giết.

Lập tức vang lên một tiếng hô lớn: "Hộ giá!

Kim Tước Vệ nhanh như chớp lao ra giao chiến với bọn chúng.

Đám nô bộc này rất quái dị, bởi vì lấy đao làm cánh tay, võ công lợi hại vô cùng, trong thời gian ngắn khó phân cao thấp.

Những người còn lại trong điện lâm vào đại loạn, nơi này phần lớn đều là sĩ tử tay không tấc sắt, lần đầu tiên diện thánh, lại gặp phải sự tình như vậy, không biết nên tiến hay lui, hoảng sợ chật vật, người trốn sau bình phong, người lấy sách vở thức ăn ném đi, rối tung rối mù.

Tuy nhiên, Thẩm Diên lại phản ứng cực nhanh, chỉ nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử Tân Quốc, người đang lợi dụng sự hỗn loạn trong đại điện, lộ ra vẻ mặt âm trầm,  định nhờ sự yểm trợ rút lui về sau ẩn nấp.

Thẩm Diên nhìn trái nhìn phải, phát hiện còn một vũ công vẫn chưa rời đi, hình như là vũ công biểu diễn điệu múa Yến Xạ lúc trước, trên tay vẫn đang cầm cung tiễn, lúng túng không biết phải làm gì.

Thậm chí ngay cả trong điện đang đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ ràng lắm.

Thẩm Diên bắt lấy hắn, chỉ vào Tam hoàng tử Tân Quốc, trầm giọng nói: "Bắt giặc phải bắt vương, bắn tên cầm đầu ngay đi."

Vũ công khóc lóc nói: "Tay ta run quá, không dám động thủ."

Thẩm Diên khựng lại, không nói lời dư thừa, lập tức đoạt lấy cung tên.

May mắn thay, điệu múa Yến Xạ cuối cùng phải nhờ một quý nhân tự tay bắn tên vào bia, để thể biểu kỹ năng bắn cung, cho nên mũi tên này là thật.

- Chỉ có duy nhất một mũi tên này.

Y hít một hơi thật sâu.

Cầm cung dựng tên, giống như đã luyện tập qua trăm ngàn lần, liền mạch lưu loát.

Cây cung này dành cho vũ công nhảy múa trong điện, không tính là nặng, nhưng Thẩm Diên phải dùng hết toàn lực, mới có thể kéo ra.

Lúc kéo căng, có người phát hiện ra, nhào về phía y.

Tam hoàng tử Tân Quốc cũng ý thức được, lộ vẻ kinh hãi, lui về phía sau né tránh.

Nhưng Thẩm Diên chờ đợi, chính là giờ khắc này, ánh mắt của y sắc bén như dao.

Đầu ngón tay buông lỏng.

Tiếng mũi tên xé gió hoà vào âm thanh hỗn loạn trong đại điện, nhưng vào tai Thẩm Diên lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Mũi tên xuyên qua huyệt thái dương.

Chỉ còn lại chùm lông vũ bên ngoài khẽ run.

Tam hoàng tử mở to hai mắt không thể tin được, nhưng ngay cả nhìn cũng không kịp, chỉ "Rầm" một tiếng ngã xuống đất.

Người bên cạnh hắn kêu lên thảm thiết: "Điện hạ...!"

Đám người Tân lập tức hoảng loạn.

Đột nhiên ngoài điện nổi lên một cơn gió, Trạng Nguyên lang tay cầm trường cung, hồng y đỏ rực như thiêu đốt.

Thẩm Diên khẽ mấp máy khoé môi, không biết đang thì thào với ai.

"...... Ai nói ta không thể kéo nổi cung chứ."

—---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play