Edit: Gấu Gầy
Mùa đông lạnh giá trôi qua, vết thương của Vệ Toản ngày càng tốt lên. Qua tết nguyên đán, giao thiệp xã giao của Hầu phủ cũng dần ít đi, Thẩm Diên lại trải qua những ngày khổ học. Mặt khác, Lương thị vệ lấy danh nghĩa gặp Thẩm Diên thỉnh giáo trận pháp, thường xuyên đến tìm Vệ Toản.
Gầy đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, Hoàng đế Gia Hữu đang dốc toàn lực tiến hành tuyển chọn Thái tử.
Sứ đoàn của Tân Quốc cũng ở lại suốt từ tết nguyên đán đến nay.
Vệ Toản hỏi: "Bọn chúng dùng lý do gì để ở lại?"
Lương thị vệ đáp: "Lần này ngoại trừ Tam hoàng tử của Tân Quốc, bọn chúng còn mang theo công chúa Minh Du, có ý muốn phối hôn."
Vệ Toản hỏi: "Phối hôn với ai?"
Lương thị vệ lắc đầu thấp giọng nói: "Còn chưa quyết định, hai bên đang tỉ mỉ thương nghị."
Quả thật, chuyện liên quan đến hôn sự phải cẩn thận suy tính, ngay cả đội ngũ hộ tống công chúa cũng vượt xa quy cách bình thường.
Vệ Toản liền biết, chắc là An vương và Tam hoàng tử đã đạt thành thoả thuận, nếu muốn An vương chiếm được ngôi vị cao, đối tượng thành thân của công chúa Minh Du nhất định phải là An vương.
Hắn có ký ức kiếp trước, càng ngày càng thấy rõ, giờ khắc này Tĩnh An Hầu không có trong kinh, tiểu Hầu gia Vệ Toản, người có thể thay mặt phụ thân cũng mất tích, Tam hoàng tử cuối cùng đã tới.
Hiện giờ chỉ cần một lực đẩy cuối cùng, vở kịch lớn của An vương sẽ trình diễn.
Vệ Toản thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ngươi kêu thánh thượng để ý nhiều hơn một chút."
Lương thị vệ nói: "Tỉnh lại giùm đi, Thánh Thượng lúc này đã bắt đầu hoài nghi ngài giả chết là vì lười biếng."
"Bảo ngài sớm hiện hình, tránh cho Hầu phủ không có chủ nhân."
Vệ Toản dở khóc dở cười, trong lòng biết mình lúc này chưa trưởng thành, đang ở độ tuổi lông bông.
Trước kia chuyện ác chồng chất, mấy chuyện hoang đường hắn từng làm, Hoàng đế Gia Hữu đều biết. Hiện giờ hắn giả chết đã lâu, Hoàng đế Gia Hữu làm sao mà không hoài nghi hắn lười biếng hồ nháo.
Đành phải cười nói: "Ngươi nói chuyện với Thánh thượng biện hộ cho ta đi."
Lương thị vệ trả lời: "Lời này ngài nói với Hoàng hậu nương nương còn tốt hơn."
Vệ Toản cảm thấy không sai, cúi đầu định viết một bức thư, bảo Lương thị vệ mang đến cho cô hắn.
Chợt nghe Lương thị vệ hỏi: "Thẩm công tử bây giờ có thể dùng kiếm rồi sao?"
Vệ Toản giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương thị vệ đang xem Thẩm Diên luyện kiếm qua ô cửa sổ, hắn cười cười nói: "Lâm đại phu y thuật cao siêu."
Sau một mùa đông, thân thể Thẩm Diên dần dần khởi sắc, Lâm đại phu bảo y không nên ngồi lâu trước bàn, thỉnh thoảng phải ra ngoài vận động, để đầu óc minh mẫn hơn. Thẩm Diên nghe xong, chậm rãi luyện kiếm.
Động tác rất chậm, luyện được một nửa sẽ đặt kiếm xuống nghỉ ngơi hồi sức, một lát sau, lại cầm kiếm lên, hoàn thành từng chiêu thức.
Vệ Toản cũng bước tới, nhìn xem vài lần.
Bởi vì lực đạo không đủ, từng chiêu thức đều không có độ sắc bén, tốc độ cũng chậm, nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ thấy rất tao nhã uyển chuyển.
Lương thị vệ khẽ thở dài: "Thể chất của Thẩm công tử thật là đáng tiếc."
Vệ Toản thấp giọng nói: "Ngươi đừng lên tiếng, hắn không thích ta nhìn, lỗ tai hắn thính lắm."
Lương thị vệ ngẩn ra, hỏi: "Sao kỳ vậy?"
Thẩm Diên đang luyện kiếm trong viện quả nhiên giật mình, nhìn về phía cửa sổ, thấy hai người bọn họ đứng bên cửa sổ, lập tức trừng mắt liếc Vệ Toản một cái, sau đó thu kiếm, đi sang bên cạnh uống nước.
Vệ Toản nói: "Ta đã nói rồi mà, hắn không thích ta nhìn đâu."
Lương thị vệ khẽ thở dài, cười nói: "Ta thật sự không biết mối quan hệ giữa hai người các ngài có tốt hay không nữa."
Vệ Toản chỉ cười.
Đợi Lương thị vệ đi rồi, mới lười biếng đẩy cửa sổ ra, gọi Thẩm Diên một tiếng.
Thẩm Diên bất mãn đi tới dưới cửa sổ, giận dỗi nói: "Đã bảo ngươi đừng nhìn rồi. Sao tiểu Hầu gia cứ luôn như vậy, chuyên thích nhìn người múa rìu qua mắt thợ."
Vệ Toản nói: "Là Lương thị vệ muốn nhìn, đâu phải ta muốn đâu."
"Hơn nữa, ngươi luyện võ chứ đâu phải múa hát, sao lại không cho nhìn."
Thẩm Diên không nói nữa.
"Lần sau để ta giúp ngươi nhìn kỹ một chút, ngươi phát lực không đúng, vai bị cứng quá."
Thẩm Diên đáp: "Ta cũng không phải chưa từng dạy Chiếu Sương."
Vệ Toản nói: "Ngươi dạy Chiếu Sương là một chuyện, ngươi không nhìn thấy dáng vẻ của mình lại là một chuyện khác, ta luyện võ thỉnh thoảng đều nhờ võ tiến sĩ nhìn xem."
"Nếu ngươi thật sự không muốn để ta nhìn, lát nữa ta tìm người đến giúp."
Thẩm Diên trầm mặc hồi lâu, đầu ngón tay vò nhẹ ống tay áo, nói với hắn: "Không cần đâu."
Đây chính là đồng ý.
Vệ Toản nói: "Lương thị vệ còn nói, hắn thấy mối quan hệ của hai chúng ta không tốt lắm."
Thẩm Diên thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Vốn chính là kẻ thù. Ngươi đừng tưởng rằng......"
Vệ Toản hỏi: "Đừng tưởng thế nào?"
Ánh mắt Thẩm Diên lướt nhẹ qua đèn lồng cung đình.
Vệ Toản hiểu ngay, đừng tưởng rằng tặng hắn đèn lồng cung đình, dỗ dành hắn, Thẩm ca ca nhà hắn sẽ trở thành người tốt tính.
Hắn bật cười, nhẹ giọng nói: "Lại đây, tựa vai vào đây."
Thẩm Diên hỏi: "Làm gì?"
Hắn cười nói: "Để kẻ thù xoa bóp cho ngươi."
Thẩm Diên không nhịn được bật cười, khẽ tựa vai vào cửa sổ. Vệ Toản vươn tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh kia, quả thật rất căng thẳng.
Tay hắn vừa mới dùng lực, Thẩm Diên liền khẽ run lên, ngay sau đó rên nhẹ một tiếng.
Giữa ban ngày ban mặt, trái tim Vệ Toản ngừng đập trong chốc lát.
Nhìn thấy bên cổ Thẩm Diên hơi đổ mồ hôi, lơ đãng nhếch khóe môi.
Hắn thấp giọng: "Ta bóp nhẹ một chút."
Thẩm Diên nói: "Được."
Vệ Toản thầm nghĩ, đây có thể gọi là kẻ thù sao?
Nhìn thế nào cũng giống oan gia.
......
Đợi đến khi Thẩm Diên có thể chậm rãi luyện tập kiếm pháp trọn vẹn, con thỏ tuyết trước cửa sổ đã tan chảy, chỉ còn lại một chiếc ô giấy nhỏ đã phai màu, gió xuân thổi qua, xoay một vòng liền rơi xuống đất.
Thẩm Diên nhặt lên, cắm vào trong ống bút.
Ngay cả Vệ Toản cũng biết, hai mùa quan trọng nhất của khoa khảo là tháng tám hoa quế và tháng ba hoa hạnh.
Khi gió xuân thổi qua, chính là thời điểm của Thẩm Diên.
Thi Hội và thi Đình cách nhau không lâu, Thẩm Diên thi liên tục ba ngày, về nhà chưa được mấy hôm, lại được người ta đưa đi thi Đình trong tình trạng choáng váng.
Cả Chẩm Qua viện cũng theo chân y chờ đợi lo lắng suốt nửa tháng.
Thi Đình chỉ diễn ra một ngày, nhưng có rất nhiều nghi thức, Thẩm Diên trước khi đi thi, được phát một quyển sách nhỏ, trong đó ghi rõ quy tắc thi cử. Sau khi vào bàn, y nín thở tập trung giải đề, viết câu trả lời gần ngàn chữ lên giấy.
Đến khi trở về nhà, Thẩm Diên cảm thấy hơi nóng. Y vội uống một chén thuốc, sau đó thiếp đi, nằm mơ lộn xộn, đôi khi là cảnh phụ thân luyện binh lúc y còn nhỏ, lúc lại thấy Vệ Toản cưỡi ngựa chiến đấu, quay đầu đâm thương bạc vào tướng địch, nhưng y chỉ có thể nhìn từ xa trong đám người, nghe người ta hô to một tiếng Vệ tướng quân uy vũ.
Khi thì ở phòng thi khoa cử, y cau mày suy nghĩ xem nên thêm một hai câu ca tụng công đức ở đâu, từng câu từng chữ vặn vẹo mơ hồ, biến thành binh thư y từng đọc qua.
Y chợt tỉnh mộng, miệng khô khốc, cổ họng nóng rát, nhưng cơn sốt đã hạ xuống
Mơ hồ nhớ đến lúc thi Đình, nói thấp thỏm cũng phải, chỉ là đầu óc như treo lơ lửng.
Vệ Toản cách vách ngăn hỏi y: "Ngươi khó chịu lắm sao?"
Thẩm Diên nói: "Không có."
Vệ Toản không tin, đi qua sờ trán, thấy đã hạ sốt, hắn thở phào nhẹ nhõm, hồi lâu mới nói: "Lâm đại phu quả nhiên lợi hại."
Trên dưới Chẩm Qua viện đều cho rằng Thẩm Diên lần này trở về, thế nào cũng sẽ bệnh nặng một trận, sợ nhất là sau kỳ thi Hội ngã bệnh, không chống đỡ nổi đến thi Đình, khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Không ngờ lần này lại tốt hơn rất nhiều, chỉ cảm mạo một chút, thi thoảng sốt nhẹ ho khan, không tính là bệnh nặng.
Thấy Thẩm Diên chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh xuống giường, Vệ Toản cau mày, lấy áo choàng khoác lên vai y.
Thẩm Diên nhẹ giọng nói: "Ta không ngủ được."
Vệ Toản hỏi: "Nhớ tới đề thi à?"
Thẩm Diên "Ừm" một tiếng.
Vệ Toản hỏi tiếp: "Hôm nay thi cái gì?"
Thẩm Diên thuật lại một lần cho hắn nghe.
Kỳ thật đề thi đình năm nay rất quy củ, chính là kế sách trị quốc, không tính là khó, Thẩm Diên trả lời cũng tương đối thoả đáng.
Vệ Toản cười nói: "Đề này không khó, ngươi còn để ý làm gì?"
Thẩm Diên cố ý học theo khẩu khí của hắn nói: "Chuyện này ta không để ý, còn để ý chuyện gì?"
Khung cảnh phong quang mấy ngày qua đều là mượn từ Tiểu Hầu gia hắn.
Rong ruổi sa trường, võ nghệ kiếm thương, y đã không nghĩ đến nữa.
Nhưng sau đó, y nên nghĩ gì đây?
Thẩm Diên cũng không rõ.
Chỉ thầm nghĩ về bài thi của mình, nếu vận khí tốt, có lẽ sẽ vào được Hàn Lâm, người khác nhìn vào cũng coi như đã có thể diện. Nhưng đối với y mà nói, lại luôn thiếu một thứ gì đó.
Không liên quan đến hư vinh, không liên quan đến nở mày nở mặt.
Chỉ là sau khi không thể trở thành Vệ Toản, y mới phát hiện, mình đã theo dõi Vệ Toản quá lâu.
Y muốn buông tay, nhưng nhất thời, không thể tìm thấy chính mình ở đâu cả.
Vệ Toản hỏi y: "Sao vậy?"
Thẩm Diên oán hận nhìn hắn hồi lâu, lẩm bẩm: "Ta khát."
Vệ Toản liền rót trà cho y.
Thẩm Diên sai bảo hắn xong, uống một hớp trà ấm, trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa "Cốc cốc", Vệ Toản cất giọng cho vào, Tùy Phong vội vã tiến vào, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hắn thấp giọng nói: "Nhân chứng bị cướp ở gần ngoại ô, ta đã đưa người ẩn nấp, chờ tiếp ứng."
Nhân chứng của Lâm đại phu.
An Vương đã bắt đầu động thủ.
Vệ Toản nghe xong, thấy tình hình khẩn cấp, vội đứng dậy: "Bọn chúng biết là người của chúng ta không?"
Tùy Phong thấp giọng nói: "Xem ra bọn chúng vừa mới phát hiện, vẫn chưa biết."
Vệ Toản trầm mặc một lát rồi nói: "Tìm giúp ta một thứ gì để che mặt, ta tự mình đi."
Tùy Phong đáp vâng, vội vàng rời đi.
Vệ Toản cúi đầu, nói với Thẩm Diên: "Hai ngày nữa ta nhất định sẽ trở về, ta để lại bồ câu truyền tin cho ngươi, nếu có việc gấp thì báo cho ta biết."
Thẩm Diên cũng biết sự tình trọng đại, sắc mặt ngưng trọng, nói: "Được."
Vệ Toản đột nhiên đến gần.
Thẩm Diên cho rằng hắn muốn nói ám ngữ gì đó.
Nhưng Vệ Toản chỉ nhẹ giọng trêu chọc: "Hoa hạnh trong thành không đẹp, đợi ta trở về sẽ chiết hạnh cho ngươi."
"Trạng Nguyên Lang."
Thẩm Diên ngẩn người hồi lâu.
Chỉ cúi đầu nhìn chén trà ấm của mình, như một cánh hoa rơi xuống giữa hồ.
Vốn dĩ đã có vài phần mê man, bây giờ lại thêm tầng tầng gợn sóng.
Một lúc lâu sau, y nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, từ cửa sổ nhìn xem dáng người mạnh mẽ, cung tên áo giáp nhẹ, cưỡi ngựa trắng mà đi.
Trong lòng không khỏi mắng thầm, Vệ Kinh Hàn, cái tên này chỉ biết bản lĩnh mê hoặc người ta.
Bao nhiêu phiền não của y đều do hắn mang đến, không giúp được gì, trái lại chỉ quấy nhiễu khiến y tâm loạn như ma.
Hơn nữa......
Không biết có phải cố ý đối nghịch với y hay không, kết quả còn chưa có, đã gọi y là Trạng Nguyên Lang.
Đến khi công bố danh sách, hắn lại biệt tăm.
Nếu thật sự được Trạng Nguyên, y còn phải cưỡi ngựa diễu hành khắp phố, sau đó tham dự yến tiệc hoàng cung, ai thèm quan tâm một cành hoa hạnh của hắn.
Cái tên này chính là cố ý không muốn thấy cảnh phong quang của y.
—---