SỐ LẠ

Chương 1.2


9 tháng


Cậu đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài, cậu gửi tin nhắn: "Bạn nghĩ xem bạn tên gì, ở đâu, tôi đến tìm bạn."

Người đó trả lời, "Tôi tên Cún, tôi ở biệt thự rất to, cậu đừng đến tìm tôi, chồng tôi sẽ giận."

Tạ Miện an ủi y: "Được, tôi không đến tìm bạn, nhưng tôi hỏi bạn cái gì, bạn phải trả lời tử tế, được không?"

Người đó đáp: "Được, tôi là cún ngoan."

Tạ Miện hỏi: "Chồng bạn tên gì?"

Người đó trả lời: "Chồng tôi... chính là chồng, anh ấy là người đàn ông của tôi, chúng tôi có kết hôn, anh ấy tặng cho tôi nhẫn cưới rất to."

Tạ Miện nén giận, "Không, ai cũng có tên, họ tên chồng bạn là gì? Nếu bạn không biết, bạn đi tìm giấy chứng nhận kết hôn của hai người đi."

Người đó nói: "Không tìm thấy, không tìm thấy, không tìm thấy, chồng giấu đi rồi, anh ấy giấu cả nhẫn của tôi, bảo là sợ tôi nuốt vào bụng, sao tôi lại nuốt vào bụng chứ, tôi ngoan nhất, tôi là cún ngoan."

Sắc mặt Tạ Miện rất khó coi, "Bạn không phải cún, bạn là người, chồng bạn không phải người tốt, nếu yêu bạn thì sẽ không coi bạn là chó!"

"Cậu! Cậu dám chửi chồng tôi! Cậu chẳng hiểu gì cả, chồng tôi tốt với tôi nhất, tôi là đàn ông chẳng thể sinh con, anh ấy còn cưới tôi, chồng tôi thích trẻ con nhất, anh ấy hy sinh nhiều như vậy, mới ở bên tôi!"

Tạ Miện: "..."

Chịu rồi, Tạ Miện nghĩ, có điều cậu không ngờ người này lại là đàn ông.

Nhưng cậu không thể bỏ cuộc, cậu cũng từng nghe nói về hội chứng Stockholm.

Tạ Miện chuẩn bị tâm lý cho bản thân, mới gõ tiếp: "Anh sống ở đâu? Anh nhìn xung quanh xem có công trình nào đặc trưng không?"
Người đó trả lời: "Biệt thự rất to, chồng tôi rất giàu có, có vườn hoa rất to, mùa xuân chúng tôi sẽ làʍ ŧìиɦ ở đó, làm xong, toàn thân thơm phức."

Tạ Miện: "..."

Cậu rút ra thông tin quan trọng từ một đống lời lải nhải của người này, biệt thự lớn, cổng có đường đèo, lái xe đi một quãng sẽ nhìn thấy một toà tháp cao hình tròn, có công trình biểu tượng.

Cậu mượn chìa khoá phòng máy tính, bật máy tìm kiếm, nhanh chóng chốt được một khu vực, ấy vậy mà lại là thành phố này.

Tạ Miện cũng chẳng biết tại sao mình lại dốc lòng như vậy, dù sao thì cũng sắp thi đại học rồi, nhưng nếu cậu không làm gì, cứ cảm thấy sẽ bị bất an cả đời này.

Lúc Tạ Miện xuống tầng, cậu đụng phải Sở Tranh, cậu ta thấy cậu sắp đi bèn hỏi: "Sắp vào giờ rồi, mày đi đâu vậy?"
Tạ Miện bảo: "Đến chỗ này."

Sở Tranh nói: "Tao đi với mày."

Tạ Miện nhíu mày, bảo: "Không cần, mày đi học đi."
Sở Tranh kiên trì nói: "Tao đi với mày, dẫu sao thì tao đã được tuyển thẳng rồi."

Lời này không sai, Tạ Miễn cũng không nghĩ được lý do bảo cậu ta đi, vì vậy đành cho cậu ta bám theo.

Sở Tranh ngồi xe với cậu, thấy càng đi càng hẻo lánh, cậu ta hỏi: "Mày định đi đâu vậy?"

Tạ Miện nói: "Đừng nói gì."

Từ trước đến nay cậu là một người kiệm lời và lãnh đạm, Sở Tranh đã quen, chẳng thấy chạnh lòng.

Có điều sau khi đến đích lại là một khu rừng, tài xế hỏi: "Có muốn quay lại không?"

Tạ Miện xuống xe, bảo với tài xế: "Làm ơn đợi tôi nửa tiếng."

Tài xế bảo: "Vậy tiền vẫn tính thế nhé."

Tạ Miện ra hiệu biết rồi, bèn đi thẳng vào rừng.

Sở Tranh theo sau cậu, hỏi: "Mày đến đây làm gì?"

Tạ Miện nói: "Đừng hỏi, tao không muốn nói chuyện."

Sở Tranh bảo: "Được thôi."

Một lúc sau, Sở Tranh nói: "Chỗ này yên lặng quá, cũng không có khói người, rất thích hợp để giấu người khác."
Tạ Miện dừng bước, gửi tin nhắn cho người đó: "Tôi đã đến chỗ anh bảo, tại sao không nhìn thấy biệt thự?"

Người đó đáp: "Tôi vừa ngủ mất, sau khi tỉnh lại chồng rất giận, bảo tôi muốn bỏ chạy, sao tôi lại bỏ chạy chứ, tôi là Cún ngoan nhất mà, chồng chắc chắn đã hiểu lầm tôi."

Tạ Miện lặp lại: "Tôi đã đến chỗ anh bảo, tại sao không nhìn thấy biệt thự? Anh lừa tôi à?"

Người đó kích động nói: "Tôi không lừa cậu, các người đều không tin tôi, tôi là Cún ngoan nhất, thứ chồng cho tôi đều ăn rất ngoan, tôi là Cún ngoan nhất!"
Tạ Miện: "..."

Muốn phát rồ lên, Tạ Miện miễn cưỡng nén giận, cậu không thể cáu với người bị tâm thần được, cậu hít sâu một hơi, hỏi: "Được rồi, anh là Cún ngoan nhất, tôi tin anh, nhưng anh phải nói cho tôi biết, chồng anh tên gì, anh nghĩ cho kỹ, Cún thông minh ngoan ngoãn sẽ trả lời được câu hỏi của tôi mà."

Người đó trả lời: "Nhưng tôi là Cún ngu ngốc, chồng không thích cún thông minh."

Tạ Miện: "..."

Bực rồi, mặc kệ anh.

Tạ Miện xụ mặt định quay về, Sở Tranh khó hiểu bèn hỏi: "Mày đến đây rốt cuộc định làm gì?"

Tạ Miện cáu kỉnh nói: "Mày đừng hỏi này hỏi nọ nữa, mày phiền phức lắm biết không?"

Sở Tranh im lặng, Tạ Miện chẳng buồn nhìn cậu ta, ngoảnh đầu đi mất.

Hai vai Sở Tranh run rẩy nhè nhẹ, gò má phớt đỏ, giọng run bần bật, cậu ta ngước mắt, là màu đỏ hưng phấn, "À à... lại cứng rồi."

Tạ Miện không biết trạng thái của Sở Tranh, cậu dứt khoát tắt nguồn điện thoại, chẳng nghĩ đến chuyện này nữa.

Từ bỏ tình tiết cứu người, tôn trọng số phận của người khác.

Nói là vậy, nhưng chưa được mấy hôm Tạ Miện lại bật điện thoại.

Mở không gấp gáp, điện thoại thoắt cái xuất hiện rất nhiều tin nhắn, đều là người đò không ngừng gửi tin nhắn cho cậu, như bắt được một người để nói chuyện, phải kể hết mọi việc cho Tạ Miện biết vậy.

Nhưng Tạ Miện không muốn đọc, cậu biết rõ người này đang chịu đựng những gì, nhưng cậu chẳng thể làm gì cả, người này không phối hợp với cậu, cứ bảo vệ ông chồng yêu dấu của y mãi, thế thì cậu làm được gì nữa?
Không muốn đọc là không muốn đọc, cậu vẫn biết được rất nhiều từ lời nói của người này, ví dụ như thứ mà người đó thích ăn, chồng y toàn dùng đồ ăn dụ y chơi cùng một số trò quá đáng, chơi đến toàn thân đau đớn cũng bảo là chồng yêu y nên mới làm vậy. Ví dụ như y cứ ở mãi trong biệt thự, ngày nào cũng chờ chồng ngủ với mình, bị giày vò về tinh thần, nhưng tưởng rằng đó là bình thường.

Tạ Miện đọc mà tức giận, có điều cậu không trả lời nữa.

Ba ngày trước khi thi đại học, Sở Tranh rủ cậu đến nhà cậu ta chơi game thư giãn, Tạ Miện không có lý do từ chối, bèn nhận lời.

Cậu đến nhà Sở Tranh theo địa chỉ cậu ta cho, phát hiện ra không ngờ nhà cậu ta rất giàu, ai dè cậu ta khiêm tốn giấu tài.

Sở Tranh thấy cậu tới, lập tức đón cậu vào.

Lúc chơi game, Tạ Miện còn thi thoảng cầm điện thoại lên đọc, Sở Tranh thấy bèn cười nói: "Dạo này cứ thấy mày đọc tin nhắn, nhưng chẳng ai gửi tin nhắn cho mày, sao nào, mày mong chờ ai nhắn tin à?"
Tạ Miện có suy nghĩ muốn kể hết cho cậu ta biết, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thôi, cậu chuyển chủ đề: "Mày định đăng ký ngành gì?"

Sở Tranh nói: "Tao muốn đăng ký chuyên ngành tâm lý học."

Tạ Miện hơi ngạc nhiên, "Tại sao lại là tâm lý học?"

Sở Tranh mỉm cười:"Vì sau này tao muốn làm bác sĩ tâm lý."

Tạ Miện nói: "Bác sĩ tâm lý nhận rất nhiều bệnh nhân, rất dễ xảy ra vấn đề về tâm lý, cũng coi như một nghề rủi ro cao."

Sở Tranh nhìn cậu, nụ cười dần dần toát ra một vẻ kỳ lạ, "Với người khác thì đúng, với tao thì chưa chắc."

Lời này bình thường có thể dẫn dắt người khác hỏi tiếp, nhưng Tạ Miện không phải kiểu người hỏi đến cùng, càng huống hồ cậu bẩm sinh lãnh đạm, không định xây dựng quan hệ tốt đẹp với người khác, nên chủ đề tự động kết thúc ở đây.

Tạ Miện chơi game cả chiều, không chơi nữa, từ chối ở lại chỗ Sở Tranh.

Cậu bắt taxi định về trường, lúc lên xe, Tạ Miện vô tình liếc nhìn tài xế, thấy đó là một thanh niên, bàn tay đặt trên vô lặng thon dài trắng nõn, có điều trời nóng nực mà còn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen, bọc kín toàn thân, cậu khó tránh khỏi lấy làm lạ, có điều Tạ Miện cũng không nghĩ nhiều, cậu chẳng có mấy tính tò mò.

Ngặt nỗi một lúc sau, ánh mắt Tạ Miện đáp xuống ngoài cửa sổ, thấy hình như xe đi về hướng vắng vẻ, cậu không kìm được trở nên cảnh giác, nhắc nhở tài xế: "Bác tài, anh đi nhầm đường phải không?"

Giọng tài xế rất trẻ trung, cũng rất quen, "Không nhầm đâu."

Hắn vừa dứt lời, Tạ Miện lập tức cảm nhận được trong xe phun ra một luồng khí màu trắng, ý thức từ từ rơi vào hỗn loạn, đúng lúc đó, điện thoại lại phát thông báo có tin nhắn, ngón tay Tạ Miện nhúc nhích, mở tin nhắn ra, "Tôi tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi rồi! Tôi chụp cho cậu xem!"
Bên dưới tin nhắn đó là một tấm ảnh, một bàn tay tuyệt đẹp đang cầm tờ giấy bóng loáng, trên đó dùng toàn tiếng Anh, chỉ thấy tờ giấy viết hai cái tên tiếng Anh, Chu Zhen và Xie Mian.

"Tôi nhớ ra rồi, hình như tôi tên là Tạ Miện, chồng tôi tên là Sở Tranh! Có điều tôi vẫn thích cái tên Cún hơn!"
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play