SỐ LẠ

Chương 1.1


9 tháng


"Chồng chưa về nhà, tôi nhớ anh ấy lắm."

Tạ Miện nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, hơi nhíu mày, tưởng là tin nhắn rác nên xoá.

Tuy nhiên một lát sau, cậu lại nhận được một tin nhắn mới, "Dạo này toàn nhìn thấy sao vàng sao xanh, kể với chồng, chồng bảo là bình thường, nhưng bình thường thật ư?"

Tạ Miện liếc nhìn, lại xoá.

Bạn cùng bàn Sở Tranh thấy cậu cứ nhìn điện thoại mãi, tiện thể hỏi một câu, Tạ Miện nói: "Tin nhắn rác thôi, tao xoá rồi."

Sở Tranh nói đùa: "Mày thẳng quá, có khi là ai yêu thầm mày gửi tin nhắn cho mày đó."

Tạ Miện nói: "Sao có thể."

Cậu chẳng để tâm đến việc này.

Sở Tranh bèn không nói gì nữa.

Họ đều là học sinh cấp ba, học hành cực kỳ căng thẳng, vả lại Tạ Miện từ trước đến nay học rất giỏi, đứng đầu khối trong trường, dù đến mức này, cậu cũng rất bận rộn, có bài tập không làm hết.

Đây là một tình tiết nhỏ, thế nhưng tin nhắn gửi tới liên tục không ngừng, "Chồng về rồi, vì hôm nay tôi làm rất tốt, nên anh ấy mang cho tôi bánh ngọt mà tôi thích ăn."
Tạ Miện chặn số điện thoại này, nhưng điều kỳ lạ là số đó vẫn gửi được tin nhắn tới cho cậu, "Ăn bánh ngọt xong là phải làm với chồng rồi, tôi không thích thế này, nhưng anh ấy rất thích, nên có đau chăng nữa tôi cũng phải nhịn, vì tôi yêu anh ấy."

"Chảy máu rồi, chồng cố ý, anh ấy thích máu, nên toàn cố tình làm ra máu, nhưng tôi quả thật rất đau."

Tạ Miện không chịu nổi nữa, trả lời, "Có phải bạn gửi nhầm người không?"

Không ngờ người đó trả lời, "Cậu là ai?"

Tạ Miện đáp: "Người lạ bị bạn quấy rầy, làm ơn sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa."

Người đó đáp: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Tạ Miện: "?"

"Tôi đói quá, rõ ràng vừa ăn bánh ngọt, nhưng tại sao lại đói thế này?"

Tạ Miện gọi điện cho người đó, muốn cảnh cáo thật nghiêm túc, ấy là một người phụ nữ luống tuổi, bà nói đặc giọng địa phương, "Alo? Ai đấy?"

Tạ Miện kìm nén cơn giận, nói rất lịch sự: "Cô ơi, có phải cô gửi nhầm tin nhắn không?"

Người phụ nữ luống tuổi nói: "Tin nhắn gì? Tôi đâu có gửi tin nhắn, cậu là ai hả, lừa đảo à? Tôi nói cho cậu biết tôi không có tiền đâu!"

Tạ Miện nói: "Lúc nãy số này gửi cho cháu rất nhiều tin nhắn, gây ảnh hưởng rất lớn đến cháu, đừng gửi tin nhắn cho cháu nữa được không?"

Người phụ nữ luống tuổi nói: "Tôi không gửi tin nhắn! Thằng nhãi này sao lại vu khống người vô tội thế!"

Tạ Miện tức giận: "Cô đang ở đâu? Cháu tới tìm cô."
Người phụ nữ luống tuổi nói: "Tôi ở thành phố X, tôi đâu có nói dối, sao cậu không tin tôi? Cô lừa được cậu à? Tin nhắn một xu một lần, tôi lấy đâu ra tiền gửi tin nhắn cho cậu chứ, còn chẳng nỡ gửi cho người đàn ông của tôi, đi gửi tin nhắn quấy rối cậu, thằng nhãi nhà cậu đúng là không ăn khói lửa nhân gian, tôi không cần ăn cơm phỏng?"

Người phụ nữ luống tuổi lải nhà lải nhải, Tạ Miện bực dọc không chịu nổi, cúp máy.

Tin nhắn đó vẫn gửi tới liên tục không thôi, giống như lời lảm nhảm của người thần kinh không bình thường, "Tôi muốn ăn mỳ trứng gà, bảo chồng rồi, chồng bảo tôi cho anh ấy ăn xúc xích trước đã, vừa to vừa hôi, tôi không thích cái này, ai lại thích cái này, tôi không thích."

"Tôi muốn ra ngoài, chồng bảo không được, bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ làm hại tôi, sao lại hại tôi chứ, lần trước chị gái bảo mẫu đó đối xử với tôi rất tốt, cho tôi ăn kẹo, bảo sẽ dẫn tôi đi, chị ấy đối xử với tôi rất tốt mà, sao lại hại tôi."

Tạ Miện vốn đã mất kiên nhẫn, nhưng cậu nhận ra điều gì từ những lời này, bèn trả lời: "Bạn tên gì?"
Người đó đáp rất nhanh, "Tôi tên Cún, chồng đặt tên cho tôi, đáng yêu không?"

Tạ Miện cau mày, ngón tay mảnh dài gõ chữ chầm chậm, "Tôi bảo họ tên thật của bạn cơ."

"Tôi không có, tôi tên Cún, chồng bảo tôi làm cún ngoan của anh ấy, tôi phải làm cún ngoan, tôi là cún đáng yêu."

Nói năng lung tung, Tạ Miện lại hỏi: "Bạn mấy tuổi?"

"Tôi... mấy tuổi, chồng vừa cho tôi đón sinh nhật 28 tuổi, năm nay tôi 28 tuổi rồi, chồng bảo tôi có tuổi rồi, không giữ được anh ấy nữa, muốn bỏ tôi, làm sao đây, anh ấy sắp bỏ tôi rồi."

Lông mày Tạ Miện nhíu đến mức như kẹp chết được cả con ruồi, cậu cầm điện thoại, báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh, Tạ Miện cho cảnh sát đọc tin nhắn điện thoại, kết quả cảnh sát nói với cậu rất nghiêm nghị: "Bạn nhỏ, cháu có biết báo tin giả sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật không?"

Tạ Miện cảm thấy lố bịch, "Chú không nhìn thấy tin nhắn người đó gửi ư?"

Mấy cảnh sát đều lắc đầu, Tạ Miện nhận ra hình như chỉ có cậu đọc được tin nhắn người này gửi.
Mặc dù Tạ Miện báo tin giả, nhưng các cảnh sát nhân dân thấy cậu là học sinh cấp ba, lại hơi điên điên, họ đều cho là cậu bị áp lực quá lớn nên xuất hiện ảo giác, bèn không truy cứu, cho cậu về nghỉ ngơi.
Sau khi cảnh sát ra về, Tạ Miện nhìn chằm chằm vào tin nhắn điện thoại, cực kỳ cáu bẳn.

Về đến trường, cậu cho Sở Tranh đọc tin nhắn của mình, "Mày đọc được tin nhắn không?"

Sở Tranh cầm điện thoại của cậu, hỏi: "Tin nhắn gì cơ? Mẹ mày gửi tin nhắn cho mày à?"

Tạ Miện biết Sở Tranh cũng không nhìn thấy, cậu lấy lại điện thoại, bảo: "Không."

Sở Tranh nhoài ra bàn, cặp mắt hẹp dài hơi nheo lại nhìn cậu, "Bây giờ mẹ mày không quản lý mày nữa thật à? Thế bố mày thì sao?"

Tạ Miện liếc nhìn cậu ta, bảo: "Mày không thấy mày rất phiền phức à?"
Sở Tranh nói: "Tao không thấy thế."

Cặp đồng tử sâu hút của cậu ta nhìn Tạ Miện, "Bố mày cũng không cần mày nữa, mày bảo xem mày cố gắng học hành thế này để làm gì? Họ cũng đâu nhìn thấy."

Tạ Miện liếc nhìn cậu ta sắc lẻm, "Mày xàm nhiều thật đấy."

Khuôn mặt trắng nõn của Sở Tranh nhuốm màu đỏ nhạt, cậu ta vắt chân, nhoài người trên bàn, giọng khe khẽ, "Tạ Miện, thế này, dù mày có mất tích, có phải cũng chẳng ai đến tìm mày không?"

Đầu bút Tạ Miện khựng lại, cậu nâng mí mắt nhìn cậu ta, "Mày có ý gì?"

Sở Tranh mở to cặp mắt đan phượng nhìn lạnh lùng khác thường, thực tế lại có vài phần thanh tú, cậu ta nói bằng giọng vô tội: "Tao bảo, một thằng cha không thương mẹ không yêu như mày, rất dễ thành mục tiêu của người xấu, dù sao thì... dù mày có biến mất, cũng chẳng ai báo cảnh sát, không phải à?"
Tạ Miện hừ một tiếng lạnh lùng, không nói gì.

Bút tự dưng rơi xuống, Tạ Miện khom lưng nhặt, khoé mắt cậu liếc thấy thứ gì đó, không kìm được ớn lạnh, cậu nhặt bút lên, nói với Sở Tranh: "Đừng có n*ng trong phòng học, mày là thú hoang à?"

Sở Tranh cười nói: "Chẳng phải học sinh cấp ba đều thế ư?"

Tạ Miện không nói gì, điện thoại cậu lại sáng, là tin nhắn của người lạ đó, cậu mở ra đọc, chỉ thấy ớn lạnh hơn, "Chồng dẫn tôi ra ngoài rồi, mặc váy cho tôi, gọi tôi là con điếm, thế nghĩa là gì? Hình như tôi nhớ cái này không được hay lắm, nhưng vừa dùng não, bèn thấy đầu rất đau, tôi ngốc quá, nhưng chồng thích tôi thế này, anh ấy thích đồ ngốc."

"Lần trước tôi cầm một quyển sách để đọc, rõ ràng chưa đọc bao giờ, nhưng tôi thấy rất dễ hiểu, bị chồng trông thấy, anh ấy rất tức giận, cho tôi ăn rất nhiều khoai lang, bao nhiêu ngày không dậy nổi."

"Tôi buồn lắm, trời mưa là buồn, cứ khóc mãi, chồng dỗ tôi cũng vô ích, anh ấy bèn không dỗ nữa, dẫn tôi đi làm, anh ấy không thích đeo bao, hại tôi bị sốt, bác sĩ ngày nào cũng tới, tôi không kể cho chồng biết, bác sĩ cũng muốn tôi làm cún của ông ta, bảo muốn dẫn tôi đi, để tôi tiếp tục đi học, nhưng tôi không muốn học, học không tốt, chồng sẽ giận."

Tạ Miện đọc mà sắc mặt u ám đáng sợ, Sở Tranh sán lại, chỉ thấy cột tin nhắn trống không, cậu ta hỏi: "Tạ Miện, mày đang nhìn gì thế?"

Tạ Miện bảo: "Không có gì."
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play