Từ thu sang đông, trong khu vực văn phòng của Công ty TNHH Văn học Huyền Hải bị bao vây bởi không khí ai oán suốt hai tháng dòng dã, rốt cuộc bị gột rửa bằng niềm vui gần cuối năm.

Tại sao ai oán? Tất nhiên là vì hai vị độc thân hoàng kim boss Tạ Phi và Tổng biên tập Ngôn đều đã trở thành hoa có chậu rồi. Đối với đám nhân viên trong Huyền Hải, điều này giống như cái gì ta, giống như cô con gái nuôi bao nhiêu năm tự dưng bị đám đàn ông bên ngoài lừa đi mất. Tạm không nói tới Tổng biên tập Ngôn, vị đó nhà anh ta cũng từng tới công ty rồi, ừm......khí chất của Phong Hạc cô nương đủ để trăm ngàn em gái phải cúi mình, Tổng biên tập Ngôn bị một người như vậy lừa đi vậy cũng không có gì để nói.

Nhưng còn boss Tạ Phi đâu? Mọi người chỉ thấy trên tay anh có đeo nhẫn, tùy thời tùy khắc có thể thấy anh cười khi nghe điện thoại, nhưng chưa từng thấy người phụ nữ khả nghi nào từng đến công ty tìm anh ấy, giấu kín quá đi thôi.

Quần chúng quan sát hết gần hai tháng cũng không tra ra được cái gì, ngược lại ngoài ý muốn phát hiện tình cảm của boss Tạ và La tiên sinh thực tốt nha, lúc nào cũng cùng nhau đi ăn cơm nè. Ai yoh, hai anh đẹp trai đi cùng nhau cũng thật đã mắt.

Sắp hết năm rồi, công ty chuẩn bị cho nghỉ lễ. Mà sau buổi họp thường niên, Ngôn Nguyệt Bạch và Hà Thấm sẽ đi tới con đường kết hôn. Vì có thể kết hôn nhanh chóng mà không đến nỗi đau eo, Ngôn Nguyệt Bạch quyết định tới thành phố Hà Thấm đang ở để ra mắt nhà bố mẹ vợ. Hà Thấm nói rồi, chuyến đi lần này chỉ có thể thành công không cho phép thất bại. Trước khi đi, Ngôn Nguyệt Bạch tìm Tạ Phi uống rượu lấy can đảm, kết quả là sau khi lên xe thì ngủ say như chết, suýt chút nữa là nhỡ bến.

Mà La Khanh thì đường đường chính chính đón Tạ Phi rời đi ngay dưới mí mắt của mọi người.

Tạ Phi thả lỏng thân thể ngồi dựa vào lưng ghế, vươn tay ấn ấn vai, cậu cảm thấy may mắn vì bản thân làm không phải là tạp chí ngành giải trí. Mấy ngày trước gặp được đồng nghiệp mảng đó, hì hì, đều sắp bị đôi này li hôn, đôi kia kết hôn làm cho muốn điên lên rồi. Phải tăng ca không nói, ngày nghỉ ngày lễ cả chủ nhật đều không được nghỉ ngơi. Nếu bản thân mà vì công việc không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ sợ vị bên cạnh này ......sẽ cực kì không vui đâu.

Nghĩ tới đây, Tạ Phi nghiêng đầu liếc La Khanh một cái, lại thấy La Khanh đồng dạng đang nhìn về phía mình, khóe miệng câu lên thành nụ cười,

"Phu nhân, em lại nhìn lén anh?"

Nghe vậy Tạ Phi hận không thể xông lên cắn cho anh ta một phát, khổ nỗi cậu lười không muốn động khẩu, dù sao so sánh da miệng cũng không có ai thẳng nổi La đại thần, đây thực là một kết luận bi ai. Có điều Ngôn Nguyệt Bạch từng có ý tốt nhắc nhở Tạ Phi, chỉ có một chiến thuật trên thế giới này có thể đánh thắng được La đại thần, chiến thuật đó xuyên suốt từ xưa cho đến nay, chưa bao giờ mất hiệu quả, đó chính là -- Mỹ nhân kế.

Tạ Phi cậu chỉ cần liếc mắt một cái, cởi một nút áo là đảm bảo La Khanh lập tức cúi đầu, cậu tin không? Tạ Phi chỉ có thể liếc xéo Ngôn Nguyệt Bạch một cái, từ đó trở đi liệt Ngôn Nguyệt Bạch vào danh sách những nhân vật 'văn phòng này không đón tiếp'.

"Chú ý lái xe."

Tạ Phi ấn nhẹ mi tâm nói. Trước kì nghỉ lễ cũng phải bận rộn mất gần một tuần lễ, mệt nhé.

La Khanh cười cười không nói, cũng thật sự chuyên tâm lái xe. Nhưng xe chạy một khoảng thời gian Tạ Phi mới cảm thấy có điểm bất thường, "Anh đưa em đi đâu đấy? Đây hình như không phải đường về nhà nhỉ?"

"Phu nhân yên tâm theo cùng anh là được rồi, nếu đã là nghỉ lễ thì tất cả cứ nghe theo sự sắp xếp của anh, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được."

Đúng lúc dừng đèn đỏ, cánh tay rảnh rỗi của La Khanh nắm lấy bàn tay Tạ Phi, trên tay mang theo chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với nhẫn của Tạ Phi, từ ngày bắt đầu đeo lên đó hai người đều chưa từng tháo ra.

Dường như đã quen với việc được nắm tay như vậy, Tạ Phi cũng không giãy ra. Chỉ là cái giọng điệu kiểu 'ngoan ngoãn nghe lời' có vẻ không thích hợp lắm thì phải, nhưng đối phương là La Khanh, ngoan ngoãn nghe lời liền ngoan ngoãn nghe lời đi. Thực ra bản thân cũng không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải làm cái gì, được người khác sủng mọi việc đều sắp xếp cho mình, Tạ Phi phát hiện bản thân cũng không có ý nghĩ bài xích. Cậu vẫn luôn cho rằng bản thân mình rất có chủ kiến, bản thân có thể tự quyết định mọi việc, nhưng cảm giác dựa dẫm vào một người như này cũng rất tốt.

"Nhưng mấy hôm trước không phải mẹ anh mới dặn dò chúng ta về nhà ở vài ngày hả?"

"Không sao, anh khuyến khích ba đem mẹ ra nước ngoài du lịch rồi."

La đại thần có cần em đây bấm like cho anh không. Tạ Phi cạn lời, anh thực sự là chiêu nào cũng dám dùng. Vì vậy La đại thần thành công lừa gạt phu nhân nhà mình chạy về phía cái ôm của suối nước nóng.

"Nếu mệt thì nằm nghỉ một lát đi, đến nơi anh gọi em dậy."

Thấy Tạ Phi dùng bộ dáng cạn lời nhìn về phía mình, La Khanh không cảm thấy có vấn đề gì, tay phải vuốt nhẹ bên má có hơi gầy đi của Tạ Phi, trong lòng có hơi khó chịu. Bệnh đau dạ dày của Tạ Phi thực sự rất phiền phức, mấy ngày trước thực không dễ gì mới nuôi béo lên được một chút, mấy ngày nay bận rộn không thôi, cơ thể lại bị gầy đi rồi. Nấu cho cậu cái này cái kia để bồi bổ, nhưng mỗi lần đều chẳng ăn được bao nhiêu liền kêu không ăn nổi nữa.

Đồ gốm, phu nhân nhà anh chính là đồ gốm mà. La Khanh thật muốn cứ vậy đem cậu cung phụng, nâng niu, tốt nhất là nuôi tới trắng trắng tròn tròn, giống với tên hâm hấp nhà Tiểu Ninh Tử vậy. Vậy nên La Khanh nhàn rỗi không có việc gì làm liền tới nhà Ninh Hàn lấy kinh nghiệm, nhưng rốt cuộc cũng phát hiện Tô Lê được nuôi tới béo ú hoàn toàn là vấn đề bẩm sinh, có thể ăn, có thể ngủ, chỉ cần có đồ ăn là nhét vào miệng, bản thân cậu ta không khác gì một chú sóc chỉ biết đến ăn.

Đối với vấn đề thiên phú dị bẩm kiểu này La Khanh cũng chỉ còn cách đỡ trán.

Mà La Khanh cũng chỉ có thể nhân dịp kỳ nghỉ kéo Tạ Phi mệt mỏi mấy ngày nay mang cậu tới suối nước nóng ngâm mình, thư dãn bản thân khỏi sự mệt nhọc gần đây rồi lại nói.

Vào đêm, lúc Tạ Phi mơ hồ tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đã nằm trên giường lớn trong một gian phòng khách sạn xoa hoa. Ngồi thẳng dậy làm bộ não tỉnh táo lại mới ý thức được một vấn đề -- vừa rồi rõ ràng cậu đang ngủ trên xe cơ mà, tỉnh lại sao đã ở trên giường của khách sạn rồi, vậy không phải là cậu được La Khanh trực tiếp ôm từ trong xe lên phòng sao?

Trời ạ! khuôn mặt Tạ Phi nháy mắt hồng thấu, hai tay nắm chặt tấm chăn, tâm trạng khó lòng bình ổn. Mặc dù cậu không để ý chuyện công khai chuyện yêu đương, nhưng là! Dưới ánh nhìn của bao nhiêu người bị ôm vào đây, dù đổi lại là một cặp nam nữ cũng thật không có chốn dung thân có được không!

Tạ Phi sờ sờ khuôn mặt nóng cháy của mình, nhịn không được ôm trán......không có mặt mũi nào ra ngoài nữa.

Đúng lúc này, La Khanh mở cửa vào phòng, thấy Tạ Phi đã tỉnh liền đi tới ngồi xuống mép giường bên cạnh cậu. Sau đó giơ tay ủ lên hai bên má của Tạ Phi,

"Sao mới ngủ một lúc mà mặt lại đỏ như thế này?"

Thấy khóe miệng La Khanh nhếch lên thành nụ cười thích thú, Tạ Phi xoay cổ tay túm lấy bộ móng vuốt của anh,

"Còn nói!"

"Thấy em ngủ ngon như vậy anh sao nỡ gọi em dậy chứ."

La Khanh lật tay nắm chặt lấy tay Tạ Phi dùng lực kéo một cái, Tạ Phi mới tỉnh ngủ nên sức lực không đủ lớn, thuận thế bị La Khanh kéo tới ôm vào trong ngực. Tạ Phi còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay La Khanh đã lần mò đến eo của cậu,

"Em xem chỗ này đã không còn bao nhiêu thịt nữa, anh đau lòng đâu, em cũng không tự thương lấy bản thân mình một chút."

La Khanh dùng ngữ điệu dịu dàng nói, thái độ của Tạ Phi cũng mềm nhẹ xuống, cậu thả lỏng thân thể liền nhẹ nhàng ủ trong lồng ngực anh,

"Này còn không phải do thể chất ăn mãi không béo được của em sao......"

"Vậy tại sao lại bị gầy đi?"

La Khanh cố ý trầm mặt 'hưng sư vấn tội'.

Tạ Phi cũng hết cách, này làm sao cậu biết cơ chứ. La Khanh bồi bổ cho cậu mỗi ngày, nấu canh nấu cơm phục vụ cậu, Tạ Phi sao không cảm động cho được. Cậu cũng muốn nuôi cho bản thân béo tốt lên, nếu không cũng thực có lỗi với tâm ý của La Khanh, nhưng chính là trời không chiều lòng người mà. Nghĩ tới đó, Tạ Phi chủ động vòng tay qua cổ La Khanh, đem cái đầu dụi tới trên vai anh,

"Được rồi mà, về sau em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy được rồi đi?"

"Vậy mới được chứ."

La Khanh bấm bấm vành tai Tạ Phi, dùng sức đem cậu từ trên giường ôm xuống,

"Đi, anh đẫn em đi ăn cơm."

"Này, anh mau để em xuống!"

Tạ Phi gấp gáp đẩy người La Khanh,

"Em tự mình đi."

"Chỗ này lại chẳng có người ngoài."

"Bên ngoài không phải có người khác nữa sao?"

"Phu nhân yên tâm, khách sạn này là do nhà mình mở, cả tầng này chỉ có hai chúng ta."

La Khanh đem Tạ Phi đang giãy dụa ôm chặt thêm một chút, cúi đầu hôn lên trán cậu,

"Ngoan, hôm nay nghe lời anh."

Đã bảo đừng có đối xử với em như mèo nhỏ chó nhỏ gì đó mà! Tạ Phi không tranh chấp thêm nữa, nhưng bộ dáng mặt lạnh nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm nhìn người cũng thật...quá kiêu ngạo đi.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm tối đầy ắp trên bàn, La Khanh dẫn Tạ Phi xuống lầu đi bộ tiêu thực. Hai người tay trong tay đi dưới ánh trăng trong đình viện, không khí nơi đây đều thực yên tĩnh. Chỉ có La Khanh thỉnh thoảng không an phận gãi nhẹ lòng bàn tay Tạ Phi, hoặc nhào qua cắn vành tai cậu nói lời thì thầm, làm cho Tạ Phi đi dạo cũng không được yên ổn.

Đi bộ trở lại, Tạ Phi vẫn không thấy buồn ngủ, nếu đã tới hội quán suối nước nóng mà không đi ngâm mình thì sao được. Từ sớm La Khanh đã bảo người chuẩn bị tốt, để dành một khu vực suối nước nóng lộ thiên ra chuyên dụng cho anh cùng Tạ Phi dùng mấy ngày.

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Phi đến những nơi như thế này, mới đầu còn cảm thấy khá mới mẻ. Xuống nước ngâm mình cũng rất thoải mái, cậu liền nằm bò lên hòn đá nào đó thư thái mà ngắm trăng, mà La đại thần lại vinh quang bị cậu vứt bỏ ở một bên không thèm đoái hoài gì tới.

Nước suối ấm áp với sương mù hòa làm một, hơi ấm lan tỏa tới toàn thân, không bao lâu hai má Tạ Phi đã bắt đầu ửng hồng. Có hơi nước cùng sương mù nên không thể mang kính mắt, Tạ Phi dứt khoát đem kính tháo xuống, trước mắt một mảng mơ hồ, ngược lại cũng có loại cảm giác mỹ lệ mông lung mà huyền ảo.

La Khanh ở bên cạnh cũng mông lung mơ hồ theo, nhìn mũi mà không phải là mũi, mắt không phải là mắt. Tạ Phi nhịn không được bật cười, dùng tay miêu tả ngũ quan của anh, đầu ngón tay lướt qua mắt, mày, đôi môi, cùng biểu cảm nghiêm túc của La Khanh lại không hề biết hành động của mình càng giống với đốt lửa.

La Khanh nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay Tạ Phi,

"Phu nhân tính làm cái gì?"

"Không làm gì cả." Tạ Phi lắc đầu, dường như có hơi không vừa lòng, "Thực nhỏ mọn, sờ một cái cũng không cho."

La Khanh mỉm cười, tên nhóc này chắc không phải mới uống say rồi đi? Tốc độ phản ứng hiện tại, nên nói cung phản xạ của phu nhân nhà anh bẩm sinh đã khác người thường hay thế nào đây?

"Phu nhân, tôi là ai?" La Khanh nghĩ nghĩ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gian trá.

Tạ Phi híp mắt, nằm bò trên hòn đá suy nghĩ nữa ngày mới nói, "Bạn trai."

Được rồi, quy quy củ củ rất giống với phong cách trả lời của Tạ Phi.

La đại thần bất mãn, giơ tay sờ đầu Tạ Phi, giống như vuốt lông chậm dãi dẫn dắt:

"Ngoan, gọi một tiếng phu quân."

"Phu......nhân......" Tạ Phi nhăn mũi nói.

"Phu quân."

"Phu nhân......"

"Phu quân."

"Phu nhân!" Tạ Phi cắn chặt quyết không buông lỏng, cái người này sao lại phiền phức vậy chứ.

Phu nhân, em xác định mình còn thanh tỉnh sao? La Khanh cười khổ lắc đầu, thấy dáng vẻ nghiêm trang của Tạ Phi, thế nhưng trên mặt cậu lại toát ra vẻ phấn hồng, đôi mắt mông lung ướt át như ánh nước, thực là......

Tạ Phi vừa mới ngâm nước nóng không lâu, cơn say liền xông thẳng tới, bộ não vốn có chút tỉnh táo cũng trở nên mơ hồ. Lúc này mới nghiêng đầu qua nhìn La Khanh, thầm nghĩ người trước mặt cũng thực dễ nhìn, nhưng ánh mắt không đúng lắm a. Thực đáng sợ, giống như muốn ăn cậu vậy.

Đúng rồi, hình như mình có quen biết người này nhỉ.

"Phu nhân đang nghĩ gì vậy?"

"Anh." Tạ Phi thành thực đáp.

Bàn tay rộng lớn của La Khanh nâng mặt Tạ Phi lên, đầu ngón tay ma sát đến khóe môi cậu,

"Ừm, nói lời thực lòng mới là phu nhân ngoan."

"Anh làm gì?"

Tạ Phi híp mắt hỏi, bộ não hỗn độn vẫn chưa phản ứng lại liền thấy bản thân bị ép xuống hòn đá lớn phía sau.

"Thưởng cho em."

La Khanh nói, đôi môi ướt át phủ lên người Tạ Phi châm lửa khắp nơi.

Tạ Phi cả người mềm nhũn, suýt chút nữa là trượt rơi xuống nước. Cũng may La Khanh giơ tay ôm lấy eo cậu, Tạ Phi giống như người chết đuối vớ được chiếc cọc gỗ, chân tay mềm nhũn quấn lấy La Khanh. Cơ thể phát nhiệt vô ý thức tìm kiếm sự giải cứu từ người đối diện.

Nhưng phần da đằng sau lưng ma sát với đá, cảm giác đau đớn làm Tạ Phi lấy lại chút tỉnh táo. Có điều chút tỉnh táo đó cũng chỉ đủ để cậu nói ra một câu 'đừng làm ở đây', còn cái khác thế nhưng cái gì cũng không làm được. Tạ Phi chỉ có thể nhấn chìm bản thân trong biển dục vọng, gắt gao túm lấy La Khanh không buông.

La Khanh rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn thêm được nữa, ôm Tạ Phi về phòng, tự mình châm lửa cũng chỉ có thể tự mình dập, Tạ Phi cũng coi như được nếm mùi khổ, mẹ nó, eo đau nhức nha.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play