Từ ngày hôm đó, Tô Lê rốt cuộc được tính là chính thức vào cửa của Ninh gia.

Cậu ta có thể đi tới bất cứ chỗ nào, căn phòng nào của tòa nhà, không cần gõ cửa; vui vẻ liền lăn lộn trên thảm ngoài phòng khách, không vui thì cũng có thể tiếp tục lăn lộn. Cậu chưa từng ở trong căn nhà nào lớn như vậy cho nên thường lấy tinh thần thám hiểm tòa nhà để nhảy nhót một hồi, làm hại tất cả mọi người đều tinh thần căng thẳng.

Đùa hả, đó thế nhưng là tâm can bảo bối của thiếu gia đó, ngã hỏng ra đó rồi biết làm sao? Không thấy mấy ngày nay Tô Lê được sủng tới cười toe như một đóa hoa nở rộ đó sao. Dễ dàng bị hỏng nhất chính là hoa cỏ gì đó còn gì, cần phải cẩn thận nâng niu, không chịu được gió mưa vùi dập.

Mặc dù nói vị này nhà thiếu gia ngoài ý muốn có tinh thần hoạt bát còn dai dẳng hơn cả loài gián.

Nhìn đi, lại gây họa rồi đi, lại bị thiếu gia lãnh về phòng đánh mông rồi đi, biết kêu gào xin tha mạng rồi đi, biết rồi thì lần sau đừng có tìm bọn này chơi đá cầu nữa nhé! cậu rốt cuộc nhàn rỗi tới mức nào cơ chứ?! một đám đàn ông đi chơi đá cầu đã rất mất hình tượng rồi, một quả cầu bay lên kéo theo là âm thanh vang dội của hệ thống báo động, lại ổn ào nháo loạn tới mức nào cơ chứ?!

Lúc thiếu gia xuất hiện còn tính tự mình biện giải lấy lại trong sạch, aaaaaaa..aa chúng tôi thực sự chỉ là đang trở về tuổi thơ mà thôi, mặc dù tuổi thơ của chúng tôi cũng chưa từng biết tới chơi đá cầu.

"Hu hu hu hu ......." trên chiếc sofa đen trong phòng khách, Tô Lê nằm bò trên đùi Ninh Hàn, ôm lấy mông môi trề ra, đừng nói đến là đáng thương biết nhường nào,

"Có ai đối đãi với sư phụ mình như anh sao! Vi sư chỉ là đi đá cầu thả lỏng tinh thần một xíu, anh liền đánh mông sư phụ! Bị đánh sưng luôn rồi, hôm qua làm .... vẫn ... vẫn chưa ......"

"Vẫn chưa cái gì?"

Ninh Hàn từ trên cao nhìn xuống cậu, nhướn mày trầm giọng hỏi.

Tô Lê đỏ hồng cả mặt,

"Còn bắt nạt em!"

"Bắt nạt như thế nào?"

Ninh Hàn tiếp tục hỏi, giọng điệu như Thái thượng hoàng làm Tô Lê tức tới ngứa răng.

"Ông chủ Ninh là đồ xấu xa......"

Tô Lê liều mình không nổi chỉ có thể bắt đầu lăn lộn ăn vạ,

"Ông chủ Ninh là đồ xấu xa, cực a kì í ơ xấu xa, hey, ô là hey ...."

Nói mi còn không nghe, đến chết vẫn không sờn, mi còn gào thét, mi còn hát hò ở đó nè. Tô Lê phát huy tinh thần tự mình tìm niềm vui thẳng tiến, kĩ năng trước giờ chưa từng bị vượt qua. Lúc này cách duy nhất làm cậu ta ngậm miệng lại chính là, bịt kín miệng cậu nhóc. Lúc này Tô Lê sẽ đặc biệt ngoan ngoãn, thập phần phối hợp, không, nên nói là vô cùng lớn mật. Vòng tay qua cổ Ninh Hàn, chủ động làm sâu thêm nụ hôn không nói, trên mặt còn xuất hiện nụ cười gian xảo mà thường ngày tuyệt đối không thể nhìn thấy.

Nếu không phải cậu ta nhiều lần câu dẫn, đêm qua Ninh Hàn sẽ không mất khống chế đến vậy.

Ninh Hàn không khỏi nghĩ lại, tên nhóc này rốt cuộc là cố ý hay thực sự chỉ là vô ý thôi chứ? Cậu nhóc sẽ bất giác nhẹ cắn hai bờ môi của mình, trên mặt mang theo ý nghĩ hư hỏng, có điều ánh mắt lại cong cong nhìn thẳng vào ngươi, làm ngươi muốn tránh cũng không có cách nào tránh thoát; cậu nhóc sẽ khóc lóc cầu xin buông tha, cầu xin đừng tiếp tục giày vò thêm nữa, nhưng khi ngươi tính toán buông tha cho cậu ấy, cậu ấy lại gắt gao quấn lấy ngươi, nhào qua kề tai sát má với ngươi. Ninh Hàn thường bị cậu nhóc ăn tới gắt gao, sắp không nhớ được trước đó rốt cuộc là ai theo đuổi ai luôn rồi.

Nụ hôn kết thúc, thanh máu của Tô Lê được nạp đầy thư thái làm ổ trong lòng Ninh Hàn mà ngáp ngắn ngáp dài, vừa nãy chơi nhiều có chút mệt. Nhưng bỗng như nhớ tới cái gì đó, kéo kéo góc áo Ninh Hàn ngẩng đầu nói:

"Đúng rồi, ông chủ Ninh ơi, ngày mai em phải đi học rồi, chốc nữa anh đưa em về trường có được không?"

Lời vừa nói Ninh Hàn liền nhíu mày, cả người tản ra một loại hơi thở anh đây cực kì không vui,

"Sáng sớm mai hẵng đi."

"Nhưng là đã nói rõ hôm nay cần phải trở lại rồi, trong lớp có tụ họp ăn uống."

Tô Lê cũng muốn ở cùng một chỗ với ông chủ Ninh nhà mình, trừ thời gian đi học trên lớp những khoảng thời gian khác đa số đều không thấy bóng dáng cậu nhóc, đám bạn trong kí túc xá từ lâu liền nảy sinh hoài nghi. Huống hồ từ ngày cậu nhóc chạy tới nhà hát kịch làm chân chạy vặt ở đó, các hoạt động của lớp đều rất ít tham gia, trước đây cậu ta là người rất tích cực nhé, sau này sự tích cực đó toàn bộ được dùng tới trên người Ninh Hàn, làm mọi người đều nghĩ rằng cậu ta chuyển đổi tính cách rồi chứ.

Dù có hiểu rõ tình hình nhưng Ninh Hàn vẫn cảm thấy cực kì khó chịu, đã quen với việc buổi tối có thể ôm Tô Lê đi vào giấc ngủ, hiện tại phải ngủ một mình luôn có cảm giác thực là lạnh lẽo. Lại nói Tô Lê mới chỉ là sinh viên năm nhất, điều này đồng nghĩa với việc Ninh Hàn còn phải đợi thêm hơn ba năm nữa mới có thể chính thức đón Tô Lê về đây.

Ba năm có thể chạy được bao nhiêu vòng quanh trái đất? Đều có thể đi tới ngân hà thăm hỏi quê hương của Tô Lê luôn được rồi!

Không được, này không thê nhẫn nhịn thêm nữa, cần phải lập kế hoạch thật tốt mới được.

Bởi vậy Tô Lê không chút hiểu rõ tấm lòng của bạn trai nhà mình, sau khi lưu luyến không rời nói lời tạm biệt liền xuất hiện tại nhà tổ chức tiệc ăn uống của lớp mình, ha ha hai tiếng đem chuyện giữa cậu và Ninh Hàn lừa lọc cho qua. Còn về Tạ Phi, cậu ấy là trường hợp đặc biệt, loại tụ hội của lớp như thế này cậu ấy có đến hay không cũng không có ai nói năng gì, dù sao người ta cũng là ông chủ của một công ty, thường thì sẽ rất bận rộn nhỉ.

Chớp mắt liền tới cuối tuần, Tô Lê vẫn dính người như cũ nhưng kì thi cuối tháng ác ma lại trùng kích cho kẻ 'tầm hoan tìm lạc thú' Tô Lê một cái móc trái, lại thêm cái móc phải, bụp, mau trở lại ôn tập cho ông đây ngay tên chết tiệt kia!

Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng, Tô Lê thực may mắn khi bản thân là một tên học thần. Người khác đã vùi đầu vào ôn tập từ sớm, cậu nhóc chỉ cần một đêm liền có thể hoàn thành đợt ôn thi. Đợi cái đầu nho nhỏ của cậu nhồi nhét được hết kiến thức cần ôn tập thì cái bụng của cậu nhóc cũng được ăn đến tròn vo, đến nỗi không động nổi luôn, lười biếng dựa vào người Ninh Hàn.

Ninh Hàn đem Tô Lê rốt cuộc cũng nuôi ra được chút thịt vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo, sau đó dọn dẹp đống sách vở và đồ ăn vặt loạn thành một đống kia lại. Những việc này trước đây anh chưa từng phải làm qua, nhưng hiện tại làm tới đặc biệt quen tay.

Tháng 1 Tô Lê cũng coi như thoát khỏi kì thi cuối kì vạn ác, hớn hở chạy tới nhà hát kịch tìm ông chủ Ninh nhà cậu ta. Nhưng khi cậu ta vui vẻ chào hỏi tất cả người gặp trên đường thuận lợi tiến vào hậu đài, vừa đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi trên mép bàn hóa trang, bàn tay đang cầm bút thâm tình vẽ lông mày cho Ninh Hàn.

Người đó thấy Tô Lê xông vào hết sức kinh ngạc nhìn qua. Sau đó nhìn về phía Ninh Hàn chớp chớp mắt, dường như đang dùng ánh mắt giao lưu điều gì đó. Dám ngồi trên bàn trang điểm của Ninh Hàn để trang điểm cho anh tất nhiên chỉ có thể là một trong hai thằng bạn thân của anh ta rồi. Không phải La Khanh thì chính là Cố Tiêu. Hiển nhiên người này không ai khác ngoài Cố Tiêu, bi kịch chính là Tô Lê không quen biết anh ta.

Hôm nay Cố Tiêu đến 'thăm hỏi', thực ra chính là muốn thấy vị Tô trung nhị trong truyền thuyết có thể chinh phục được thiếu gia Ninh của chúng ta. Nhìn thấy bút vẽ lông mày trên bàn trang điểm liền hứng khởi nhất thời cầm tới vẽ lông mày giúp Ninh Hàn. Mới đầu Ninh Hàn cũng không chịu hồ nháo theo anh ta, nhưng nhây không lại đành phải đồng ý cho anh ta vẽ thử. Kết quả đâu, sống chết sao lại đụng ngay đúng lúc Tô Lê tiến vào nên nhìn thấy hết rồi.

Đừng hi vọng xa vời gì mà Tô Lê sẽ nghĩ rằng đây là một anh thợ trang điểm nào đó, đường não cậu nhóc chưa bao giờ thực sự bình thường. Cố Tiêu thấy ánh sáng nơi khóe mắt Ninh Hàn dường như có hơi căng thẳng, nhất thời hứng thú mới liền tới.

Chà, Tô Lê sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

Không chút để ý? hay là tức tới xoay người bỏ đi?

Không, Tô Lê bước từng bước dài tiến tới, cứng rắn chen vào giữa Ninh Hàn và Cố Tiêu, chen tới suýt nữa thì đem Cố Tiêu hất ngã khỏi bàn trang điểm. Sau đó Cố Tiêu kinh ngạc nhìn một Tô Lê đang gắt gao ôm chặt lấy Ninh Hàn, hung ác lườm về phía mình,

"Mi đang làm gì? Ông chủ Ninh là người của ta!"

Phản ứng kiểu này thực sự mới mẻ nha. Cố Tiêu vuốt vuốt sống mũi giơ tay lên nhún nhún vai, thể hiện bản thân cũng thật vô tội.

"Cậu ta chính là Cố Tiêu."

Ninh Hàn nhìn phản ứng của Tô Lê liền cười nói, đồng thời vỗ nhẹ lên tay Tô Lê.

" Cố Tiêu thì sao chứ! Cố Tiêu cũng không được phép!"

Nào ngờ Tô Lê ôm càng thêm chặt, giữ lấy ông chủ Ninh như thể gà mẹ trông con,

"Của em, người khác không được phép động vào."

Nhìn bộ dáng tức xì khói của Tô Lê, Cố Tiêu triệt để bị chọc cười, lập tức phất phất tay nói:

"Ai nha, anh đây không tranh với nhóc, thực sự, không tin nhóc gọi điện thoại hỏi Khanh Khanh. Trong quân đoàn gay nhà mấy chú, một tên dị tính luyến như anh đây còn có thể tồn tại cũng đã đủ đáng thương lắm rồi, nhóc sao lại nhẫn tâm oan uổng anh đây cơ chứ?"

"Hình như có hơi đáng thương thật ......"

Tô Lê bộ dáng suy ngẫm nói.

Đáng thương chỗ nào? Ninh Hàn thật cạn lời, chuyển qua hình thức bàng quan.

"Nhưng dù có đáng thương như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không đem ông chủ Ninh nhường cho anh đâu!"

Tô Lê chắc nịch nói, trên mặt viết rõ hai chữ 'nghiêm túc'. Cố Tiêu âm thầm đối Ninh Hàn dựng ngón cái, sau đó chính là thua hoàn toàn mà rời đi.

Chậc, có một vị Trung nhị quân như thế này thì cuộc sống về sau của Tiểu Hàn Tử sẽ không còn cần anh lo lắng thêm nữa.

"Ghen rồi hả?"

Ninh Hàn ôm Tô Lê vào trong ngực, để cậu nhóc ngồi trên đùi mình hỏi.

"Ừm."

Tô Lê lập tức gật mạnh một cái, bộ dáng này đầu cũng sắp bị cậu nhóc gập thẳng xuống đất luôn rồi, có thể thấy cậu nhóc ghen tới mức nào rồi ha.

Đối mặt với vị Trung nhị quân thành thực nhà mình tâm trạng Ninh Hàn phải nói là đặc biệt tốt. Vuốt tóc cậu, ấm áp nói:

"Về sau sẽ không."

"Vậy cũng không tốt, nếu không em dứt khoát đem anh giấu đi nha"

Tô Lê nắm lấy góc áo của Ninh Hàn,

"Tới chỗ mà chỉ có em mới có thể tìm thấy."

Ninh Hàn cười cười,

"Về sau dứt khoát liền không đi lên biểu diễn nữa có được không?"

Tô Lê nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, nét mặt đấu tranh giãy giụa, hai hàng lông mày sắp chạm vào nhau làm Ninh Hàn nhìn mà muốn cười, không biết cậu nhóc lại đang suy nghĩ cái gì. Không lâu sau, Tô Lê giường như đã hạ quyết tâm, lắc đầu nói:

"Vẫn là thôi đi, mặc dù em rất muốn đem ông chủ Ninh xinh đẹp giấu kín đi, nhưng cũng lại muốn đem ra khoe khoang, he he he, người này là của em, người khác đều không có! Cho nên ông chủ Ninh à, anh muốn hát thì hát, có kẻ nào dám tiếp cận anh em đem chúng đuổi hết một lượt!"

Ánh sáng nơi khóe mắt Ninh Hàn khẽ động, anh mắt dần trở lên ấm áp, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Ôm lấy Tô Lê hỏi tình hình thi thố ngày hôm nay của cậu nhóc, Tô Lê lập tức bô lô ba la đem hết những việc nè, người nè mà cậu cảm thấy thú vị kể hết cho Ninh Hàn nghe.

Thời gian hai người ở bên nhau, phần lớn đều là Tô Lê nói, Ninh Hàn nghe. Trừ một số lúc liên quan đến xử lý công việc, thường thì Ninh Hàn sẽ không ra ngoài tiếp xúc với người khác, cũng không thích xem phim lên mạng, cuộc sống yên tĩnh cũng rất tốt. Mà lời nói của Tô Lê giống như giúp anh ta mở ra một cánh cửa thế giới mới, dù cho những thứ cậu kể chỉ là một đoạn chuyện cười nho nhỏ, hay những vấn đề sôi nổi trong nhóm bạn bè gần đây, cũng có lúc Tô Lê coi anh như một đứa trẻ, kể chuyện cổ tích ru ngủ cho anh nghe, những điều đó đều làm cho thế giới của Ninh Hàn dần có những sắc màu khác biệt.

Nhưng tới khi Ninh Hàn càng ngày càng không thể dời xa cậu, cho rằng đến kì nghỉ đông liền có thể ngày ngày đem Tô Lê theo bên người, anh bỗng ý thức được một vấn đề mà bản thân suýt thì quên mất, thân là con cháu dân tộc da vàng chính thống, còn có một hạng mục tập tục truyền thống là Tết.

Khà khà, phong tục truyền thống mấy ngàn năm không phải là thứ mà Ninh Hàn có thể thay đổi. Bởi vậy đồng học Tô Lê trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, nhấc lên hành lý đi trên con đường về quê ăn Tết, mà Ninh Hàn, người bạn trai không thể bại lộ thân phận chỉ có thể tiếp tục cùng chú Bách trải qua thế giới hai người.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play