"Gương thần ơi, gương thần hỡi, mau nói cho ta biết ông chủ Ninh thích ai?"

Tô Lê đứng trước gương hồi hộp nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt đầy vẻ chân thành, trông giống như đang thực hiện nghi lễ nào đó, miệng cậu lẩm nhà lẩm nhẩm không ngừng. Khoảng hai giây sau lại mở to mắt nhìn vào trong gương, thấy được hình ảnh chiếu ngược trong gương liền vui đến mắt mày đều cong thành hình trăng non,

"Ha ha tôi liền biết chính là mình mà!"

Ngu ngốc, ai đứng trước gương mà người bên trong không phải hình ảnh của chính mình, không phải mình lẽ nào thấy quỷ sao!

Nình Hàn đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt đầu tiên chính là bộ dáng Tô Lê hai tay chống eo cùng với vẻ mặt thần kinh tươi cười đắc ý. Anh bỗng nhịn không được mà muốn bật cười, thế nhưng ý cười trên khóe miệng lại bị anh ép xuống, nhanh chóng phục hồi bộ dáng lạnh như băng.

"Cậu lại chạy tới hậu đài làm cái gì?"

Ninh Hàn vừa nói vừa ngồi xuống ngai vàng của chính mình, ánh mắt lạnh lẽo liếc Tô Lê một cái:

"Mau cút ra ngoài."

Tô Lê đối với bộ dáng lạnh như băng của Ninh Hàn sớm đã thành thói quen, hoặc là nói, chính nó mới kích phát 'dục vọng chinh phục' của cậu chàng, đúng, chinh phục! con người vĩ đại là tôi đây nhất định sẽ có được người mỹ lệ nhất trên thế giới này chính là ...... ông chủ Ninh!

Ách! Nhưng là trước mắt xin hãy cho tôi nhận trước một chút phục lợi với đi, ban cho tôi dũng khí tiến về phía trước.

Tô Lê vội vàng xách một cái ghế ngồi vào vị trí cách Ninh Hàn khoảng nửa mét,

"Ông chủ Ninh ~~~"

"Không phải kêu cậu ra ngoài rồi sao?"

"Mười phút thôi, tôi ở đây nhìn anh mười phút, chỉ cần mười phút là có thể hồi sinh đem thanh huyết bơm đầy rồi!"

Tô Lê nắm bàn tay nhỏ, khoe ra cánh tay nhỏ nhắn gần như không thể nhìn thấy được cái gọi là cơ bắp ở đâu,

"Xem này! sau khi đầy huyết tôi liền có sức mạnh dồi dào, như vậy mới có thể làm việc nha!"

Lần sau tôi kêu người mua một thùng bò húc cho cậu. Ninh Hàn mới không dễ mắc lừa như vậy,

"Lập tức biến ra ngoài trước khi tôi kêu người vào xách cậu ra."

Cái miệng nhỏ của Tô Lê mím chặt, bộ dáng cực kì đáng thương, cậu cẩn thận từng li từng tý giơ tay ra túm nhẹ vạt áo của Ninh Hàn, nhịn đau nói: "Vậy năm phút thôi có được không ...."

Nhìn bàn tay nắm lấy vạt áo mình của Tô Lê, cổ tay Ninh Hàn xoay một cái liền cưỡng ép cậu buông tay, nói:

"Một phút cũng không được."

Cậu đem tôi trở thành cái gì, dược hồi huyết hình người sao?

Bị từ chối quá nhiều lần làm trái tim thủy tinh của Tô Lê răng rắc nứt vỡ thành nhiều mảnh, cậu chàng buồn bã đứng dậy, vẻ mặt ủ rột rũ đầu xuống, lạc lõng xoay người. Bước chân nặng nề di chuyển từng bước một, cứ vậy không nói thêm tiếng nào im nặng chuẩn bị rời đi, thấy bộ dáng đó của cậu nhóc làm Ninh Hàn bất giác cảm thấy đau lòng.

Cảm giác xa lạ làm Ninh Hàn có chút sợ hãi, anh nhíu chặt hai hàng lông mày. Mà đúng lúc này, Tô Lê đang thất lạc rời đi bỗng xoay một vòng một trăm tám mươi độ hướng về phía Ninh Hàn, chạy vội qua ôm chặt lấy anh. Ôm thật chặt một hồi rồi nói,

"Oa! ... ông chủ Ninh thật là thơm."

Sau khuôn mặt phớt hồng say đắm, cậu chàng nhanh chóng buông tay giống như mèo trộm cá thành công, xoay người vắt chân lên cổ mà chạy!

Chạy ! chạy mau!

Tô Lê một mạch chạy thẳng ra tiền sảnh, xoay đầu thấy ông chủ Ninh không có đuổi giết theo sau mới yên tâm vỗ nhẹ lồng ngực nhỏ, lau mồ hôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Theo đuổi ông chủ Ninh là con đường khó khăn trắc trở trùng trùng mà, Tô Lê nghĩ. Có điều hôm nay rốt cuộc cậu cũng có thể ôm được anh ấy một cái, cả người hồi sinh đầy huyết! ôm một cái có thể so sánh với nhìn mười phút nha!

Là lá la la, Nhóc chạy bàn vui vẻ cầm lấy cây chổi lau nhà, ngân nga điệp khúc nào đó bắt đầu quét dọn đại sảnh.

Ninh Hàn trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng mất hút bên ngoài cánh cửa của Tô Lê, đúng, chính là trợn mắt há mồm, đây cũng là trạng thái chưa từng xuất hiện trên người anh ta bao giờ.

Thử hỏi trên thế giới này có người nào có thể dở hơi hơn thằng nhóc Tô Lê kia sao? Còn cả cái tư thế bỏ chạy vừa rồi của cậu ta nữa, Ninh Hàn cảm thấy cả đời này bản thân anh cũng khó lòng mà quên được. Cái bộ dáng giả vờ thất lạc rời đi để làm giảm bớt sự cảnh giác của chính mình lúc nãy, sau đó lại quay đầu xông lên đột kích bất ngờ rồi trốn xa ngàn dặm. IQ của Tô Lê ... không phải vẫn luôn có vấn đề sao?

Ninh Hàn tiến nhập trạng thái suy nghĩ sâu xa, bỗng anh lại nhớ tới câu nói Tô Lê nói lúc ôm anh vừa nãy, 'Oa! ... Ông chủ Ninh thật là thơm.' thân hình Ninh Hàn cương cứng tại chỗ, nét mặt cổ quái, nhất thời quên mất chuyện đi tìm Tô Lê tính sổ.

Sau đó anh liếc thấy một cuộn giấy được đặt trên bàn hóa trang, vươn tay cầm lên xem, đó là một bức tranh vẽ chính anh. Ninh Hàn trong bưc tranh cực kì xinh đẹp, khóe miệng mang theo nụ cười, mà đề chữ bên cạnh ...

Tiểu Hàn thân ái: Bài kiểm tra ngày hôm qua tôi lấy được thành tích xuất sắc, tôi có phải rất lợi hại không! anh có phải sẽ thích người lợi hại là tôi đây thêm một chút rồi không -- Kẻ chạy bàn hôm nay vẫn yêu thích ông chủ Ninh như cũ kính bút.

Cái tên Tô Lê này thật là. Ninh Hàn mím môi không nói, sóng gió trong lòng thật lâu cũng khó có thể bình tĩnh.

Những ngày tiếp theo gần như mỗi ngày Ninh Hàn đều có thể ở đủ các nơi, các vị trí khác nhau tìm thấy 'thư tình' của Tô Lê, 'nếu mấy thứ đó cũng được coi là thư tình?'. Tô Lê vui vẻ không biết mệt tạo ra thật nhiều sự bất ngờ cho Ninh Hàn, cậu vững tin rằng một ngày nào đó những câu từ mộc mạc chất phác của cậu có thể làm rung động trái tim sỏi đá của ông chủ Ninh, mà Ninh Hàn bị từng lần ngạc nhiên này đến lần ngạc nhiên khác làm cho rối tinh rồi mù không biết nên làm như thế nào.

Anh lớn bằng này rồi, từ trước tới nay chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy. Chưa từng có người đơn thuần ngu ngốc viết thư tình cho anh, chưa từng có người nào la hét nói với anh rằng chỉ cần nhìn anh vài phút đồng hồ là có thể hồi sinh đầy huyết gì đó, tên đó ngu ngốc như thể căn bản không cùng một thế giới với bản thân mình, nhưng bất kể đi đến đâu đều có thể nhìn thấy hình bóng của cậu ấy. Mới đầu nếu không phải có La Khanh cùng chú Bách cùng bảo kê cho cậu ta, Tô Lê tuyệt đối không có khả năng được phép lởn vởn bên cạnh anh lâu như vậy. Nhưng đến hôm nay, tự bản thân Ninh Hàn bắt đầu dao động.

Tô Lê làm anh càng ngày càng không hiểu rõ trái tim của chính mình, là vui vẻ sao? hay là tức giận?

Thực ra anh chỉ cần lạnh lùng đưa ra một mệnh lệnh tàn nhẫn như trước đây là có thể làm Tô Lê, cái nhân tố bất định này triệt để biến mất khỏi cuộc sống của anh. Nhưng ngày qua ngày, Tô Lê vẫn luôn tồn tại ở đó.

Đến ngày hôm ấy, một cuộn giấy từ trong ống tay áo bay ra ngoài, cuộn giấy từ trên đài diễn bay thẳng xuống chỗ ngồi của vị quan khách nào đó. Nhìn thấy bộ đáng như gà mẹ bảo vệ con của Tô Lê khi ôm chặt bức tranh vào lòng, trái tim Ninh Hàn như có ngọn lửa thiêu đốt, anh hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của thường ngày, bước vội xuống dưới đài đem cậu ấy kéo về phía hậu đài.

"Tôi nhớ rằng tôi đã nói qua với cậu là đừng có viết mấy thứ vớ vẩn như vậy đưa cho tôi rồi chứ nhỉ."

Ninh Hàn đem Tô Lê ném lên chiếc ghế rộng lớn của mình trong hậu đài, thân người áp sát, hai tay đặt hai bên thành ghế từ trên cao nhìn xuống Tô Lê ở phía dưới, thần sắc tức giận.

Tô Lê nhìn Ninh Hàn như vậy liền có chút sợ hãi, nhưng sự sợ hãi đó rất nhanh liền biến mất vô hình vô ảnh, cậu oan ức bám lấy lưng ghế, "Không muốn! tôi cứ viết đó! tôi chính là thích anh, đây là tự do của tôi, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi viết chứ!"

"Thích tôi? cậu thích cái gì ở tôi chứ, rốt cộc là thích chỗ nào của tôi cơ chứ?"

Ninh Hàn cười nói, nhưng ý cười lạnh lẽo làm trái tim Tô Lê đập thình thịch.

"Tôi ... tôi thích anh .... anh bảo tôi làm sao có thể giải thích rõ ràng trong chốc nhát được chứ!"

Tô Lê cứng đầu cứng cổ đáp, điểm thích quá nhiều, chỗ nào cũng thích, này bảo người ta biết nói như thế nào cơ chứ!

"Tôi không chấp nhận đáp án như vậy."

Ninh Hàn híp đôi mắt lại, lạnh giọng nói.

Tô Lê cuộn tròn người làm ổ trong lòng ghế, vội vàng mở miệng nói: "Chính.. chính là cái loại thích mà muốn đẩy ngã anh đó!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Tô Lề liền biến đổi, thảm rồi thảm rồi, lỡ đem cái câu ngày hôm qua người ta đùa giỡn mình nói ra mất rồi! biết làm sao bây giờ? ! ông chủ Ninh liệu có cảm thấy mình thật nông cạn không, liệu có chán ghét mình không?

Trong lòng Tô Lê rối bời, đôi mắt đen lúng liếng không biết nên đặt ở đâu, hai bên má phớt hồng, dáng vẻ giống như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ hãi. Ánh mắt Ninh Hàn trầm xuống, trong mắt anh tản phát ra tia sáng nguy hiểm. Anh vươn tay kéo mặt Tô Lê ra, làm cho cậu đối mặt với chính mình.

Tô Lê chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, hàm dưới truyền tới cảm giác đau đớn. Trong lúc cậu còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc thì Ninh Hàn đã áp tới, hung hăn hôn xuống đôi môi run rẩy bất an phía dưới.

Cho cậu dài dòng, cho cậu không có tự giác trêu chọc tôi.

Nụ hôn của Ninh Hàn bá đạo không cho phép kháng cự, trực tiếp hôn cho Tô Lê mơ màng phân không rõ đông tây nam bắc, xương sống cậu chàng bị ép dựa sát vào thành ghế cứng cáp có hơi đau, nhưng vui vẻ trong lòng lại không có cách nào che giấu, chút đau đớn này cũng không đáng là cái gì. Hai tay cậu bám lấy vai Ninh Hàn, cơ thể bám dính lên người Ninh Hàn chủ động dâng hiến, chú nai nhỏ trong lòng đang tung vó chạy điên cuồng trên thảo nguyên rộng lớn.

Ông chủ Ninh chủ động hôn mình ! ! !

Thật lâu sau đó, ngọn lửa trong lòng Ninh Hàn cũng coi như đã được dập tắt, buông tha cho đôi môi non mịn của Tô Lê. Dưới ánh đèn lấp lánh, anh có thể nhìn thấy một cách rõ ràng bộ dáng ngưỡng cổ lên của Tô Lê, đôi mắt cậu như sao trời chớp chớp nhìn về phía anh, đôi môi có hơi sưng đỏ, khuôn mặt phớt hồng.

Mình vừa làm cái gì vậy.

Não bộ của Ninh Hàn nhanh chóng khôi phục sự thanh tỉnh, Ninh Hàn, mi lẽ nào ......

Cái suy đoán trong đầu dần xâm chiếm toàn bộ sự bình tĩnh của Ninh Hàn, anh chuyển rời tầm nhìn, xoay người chuẩn bị tách ra khỏi cậu, thế nhưng cánh tay lại bị Tô Lê bắt lấy.

"Ông chủ Ninh anh đi đâu vậy?"

Tô Lê gấp gáp hỏi, sao ông chủ Ninh hôn xong sắc mặt liền không tốt vậy nhỉ? Lẽ nào mùi vị của bản thân nếm không ngon sao? Ông chủ Ninh à, tôi xin thề là từ hôm nay trở đi tôi tuyệt đối sẽ không ăn đồ vật kì quái gì nữa mà!

"Đứng dậy, tôi sai người đưa cậu về."

Hiện tại trong lòng Ninh Hàn rất loạn, rất phiền, nếu còn ở đây với Tô Lê thêm nữa thì anh sợ mình sẽ làm ra chuyện mất kiểm soát nào đó.

Nhưng Tô Lê căn bản không hiểu được suy nghĩ trong lòng anh lúc này, cậu nghĩ rằng ông chủ Ninh đang ghét bỏ mình, vì vậy vội vàng túm lấy lưng ghế sống chết không chịu buông tay, ngẩng cao đầu nghiêm túc nói: "Tôi không đi! ông chủ Ninh anh lại hôn tôi thêm lần nữa đi. Lần này tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!"

Ninh Hàn chán nản bất lực, điểm chú ý của hai người căn bản không cùng một tư duy lối suy nghĩ có được không? Nhưng anh không có khả năng sẽ giải thích cho Tô Lê, không nhẽ nói với cậu tôi đối với nụ hôn vừa nãy thực vô cùng hài lòng? Có dùng súng bắn chết anh anh cũng không nói mấy lời đó có được không?

"Không cần."

Khuôn mặt Ninh Hàn tràn đầy vạch đen nói lời từ chối.

"Vậy ......" Tô Lê cắn cắn môi,

"Ông chủ Ninh anh hôn cũng đã hôn rồi, có phụ trách với tôi không?"

Thân thể Ninh Hàn cương cứng tại chỗ, ánh mắt sắc lẹm quét qua,

"Cậu muốn tôi phụ trách?"

Tô Lê lập tức cật lực lắc cái đầu nhỏ,

"Không không không, là tôi phụ trách với anh! thực sự!"

Phù ... Ninh Hàn hít sâu vào lại thở mạnh ra trong thế giới nội tâm của mình, sự thực chứng minh, người không có cùng tư duy suy nghĩ không có biện pháp giao tiếp.

"Cậu ra ngoài cửa hậu đài đứng đợi ở đó."

Cửa hậu đài? Lẽ nào ông chủ Ninh muốn cùng mình bỏ trốn? ! bộ não nhỏ của Tô Lê lập tức hoạt động hết công suất, đưa ra các thể loại suy đoán, mỗi một cái đều làm cậu ta vui vẻ không thôi,

"Vậy tôi liền đi, ông chủ Ninh, anh phải nhanh lên nha."

Tô Lê nhảy cẫng lên chạy ra ngoài, Ninh Hàn rốt cuộc có thể thở phào một hơi, hai tay chống đỡ trên tấm gương nhìn vào bản thân mình phản chiếu trong gương, tự dưng anh có cảm giác nực cười khó hiểu.

Buổi tối hôm đó cuối cùng thì Tô Lê vẫn là không đợi được Ninh Hàn, người mà cậu đợi được chính là cái người khuyết thiếu dây thần kinh tên là A Nhàn nọ, anh ta phụng mệnh tiễn cậu về trường học. Mà Ninh Hàn hôm đó lại một mình ngồi ở phía sau hậu đài nguyên một đêm, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào hắt lên sườn mặt anh, đôi mắt lạnh lẽo đó lần đầu tiên lộ ra nét mê mang không xác định.

Mở ra ngăn tủ, Tô Lê gửi cho anh nhiều bức thư tình đến vậy, từng trang lại từng trang được sắp xếp gọn gàng đặt ở đây. Cũng có lẽ vì không muốn ném vô thùng rác rồi bị người khác nhìn thấy, cũng có lẽ không thích phiền phức nên chưa thèm đốt, cũng có lẽ ... bởi vì một nguyên nhân nào đó khác mà Ninh Hàn thuận tay đem chúng nhét vào trong ngăn bàn, từng trang lại từng trang, bất tri bất giác, tích lũy thành một chồng nho nhỏ.

Bât tri bất giác, trái tim cũng hỗn loạn theo.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play