Tạ Phi biết đây có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất của ba đối với mình. Ông không thể thản nhiên tiếp nhận chuyện giữa cậu và La Khanh, nhưng cũng không can thiệp bắt ép con trai mình phải buông bỏ. Nói đến cùng, là một người cha nên ba Tạ hiểu rõ nhất, từ nhỏ tới lớn thằng con trai nhà mình chính là loại dù có đụng phải tường cũng không nhất định sẽ hối hận quay đầu. Nói sao cũng là cha con cốt nhục tình thâm, con trai muốn theo đuổi hạnh phúc, người làm ba như mình cũng không thể chỉ vì ánh mắt thế tục mà tự tay hủy hoại hạnh phúc của nó.

Thôi vậy, ông cũng lớn tuổi rồi, lời đàm tiếu gì đó thì cứ bỏ mặc hết đi.

Ba Tạ không nói thêm gì nữa, Tạ Phi nhìn bóng lưng của ông, đôi môi cậu run run, hướng mặt về phía ba mình cúi đầu thật sâu, "Ba, con cảm ơn ngài."

Ba Tạ phất phất tay, không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu. Mẹ Tạ nói chuyện cùng con trai thêm một lúc nữa liền đi theo lên lầu an ủi ông ban già nhà mình. Tạ Tầm an ủi vỗ vỗ vai anh trai mình mấy cái nói, "Anh, rốt cuộc thì anh cũng có thể danh chính ngôn thuận đem La Khanh cưới về nhà rồi nhé."

"Biến, còn sớm đâu." Tạ Phi liếc thằng nhóc một cái, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười nhàn nhạt, hòn đá đè nặng trong lòng nhiều năm rốt cuộc có thể dần buông xuống.

Tạ Phi chỉ ở nhà thêm ba ngày liền phải quay trở về, nếu không Ngôn Nguyệt Bạch có lẽ sẽ chịu không nổi gánh nặng mà đuổi giết đến tận nhà cậu. Gần đây bởi vì Hà Thấm cũng đã trở về nhà, Tiểu Nguyệt Bạch cô đơn buồn bã, ồn ào kêu gào đòi xin nghỉ phép năm, dẫn đến đám đồng nghiệp còn đang bận rộn sấp mặt mày với sự nghiệp trong công ty đồng loạt liếc xéo nhìn về phía anh ta.

Ngày cuối cùng ở nhà, mặc dù không đến mức hòa thuận vui vẻ, nhưng người một nhà cũng coi như đã cởi bỏ gút mắc, không khí khá là bình thản ấm áp. Bỏ qua bộ mặt cả năm nghiêm túc như một, vẫn luôn ưu nước lo dân của ba Tạ, đến nụ cười trên mặt Tạ Phi cũng xuất hiện nhiều hơn vài lần, thậm chí cậu còn cùng Tạ Tầm giúp đỡ tắm rửa cho chú chó vườn Trung Hoa bảo bối của ba mình.

Đến khoảng một giờ chiều, Tạ Phi cần đến trạm tàu hỏa đợi giờ tàu khởi hành, lúc cậu xách hành lí ra khỏi nhà, đôi mắt mẹ Tạ đỏ hoe. Thành phố b xa như vậy, lại không biết lúc nào con trai mới có thể trở về thêm lần nữa, mới có gặp mặt được ba ngày ngắn ngủi, làm sao đủ chứ. Tạ Phi lập tức tiến lên an ủi bà, chỉ có Tạ Tầm là vẫn luôn bình tĩnh không chút lo lắng, tự mình đi về phía trước trông ngóng chờ đợi, không biết đang chờ cái gì.

"Tiểu Tầm, xe đâu?" Tạ Phi hỏi. Sáng hôm nay Tạ Tầm nhất quyết đòi tự mình đưa anh trai đến bến xe, Tạ Phi cũng đồng ý với cậu chàng, còn cho rằng thằng nhóc sẽ tiếp tục mượn xe nhà cậu nhỏ đưa mình đi, nhìn bộ dáng của cậu nhóc lúc này thì có vẻ không phải vậy.

"Đợi thêm chút xíu! lập tức tới rồi!" Tạ Tầm quay đầu lại nói to.

"Thằng nhóc này, làm việc đúng là không có chừng mực." Mẹ Tạ mỉm cười oán giận một câu, lại nói với Tạ Phi: "Đợi thêm một chút đi, cũng không thiếu mấy phút đó."

Tạ Phi biết mẹ Tạ muốn ở bên mình thêm một lúc, liền gật đầu đáp ứng. Chỉ là cậu xoay đầu hướng về phía cửa nhà nhìn hồi lâu, ba Tạ vẫn ở trong nhà, xem ra không tính ra ngoài tiễn cậu.

Khoảng năm phút sau, phía góc đường rốt cuộc xuất hiện một chiếc xe con màu bạc, Tạ Tầm lập tức mừng rỡ vẫy tay về phía chiếc xe đó, lại hướng về phía Tạ Phi làm dấu hình chữ V, nhìn tới Tạ Phi thực không hiểu gì hết. Chiếc xe đó tăng tốc chạy qua, sau đó dừng ngay trước cửa nhà Tạ Phi, cửa xe mở ra, một người từ trên xe bước xuống, chính là La đại nhân.

Ông đây tin mi cái quỷ ý, có ai đến giải thích dùm một chút sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này không?

Ba cái vạch đen to đùng theo gió bay tới trên đầu Tạ Phi, La Khanh bước xuống xe, lễ phép cúi đầu chào mẹ Tạ, thân thiết chào hỏi, "Chào bác gái, Cháu là La Khanh. Cháu tới đón Tạ Phi về ạ."

Ánh mắt mẹ Tạ mang theo ý cười đánh giá La Khanh, thật lâu sau mới gật nhẹ đầu, nắm lấy tay Tạ Phi nói: "Tiểu Phi à, trở lại nhớ ăn uống đầy đủ có biết không? nhớ phải nghe lời, ngoan nhé."

Mẹ này! ngài sớm đã biết anh ta sẽ tới đón con có đúng không? Tạ Tầm mi cũng biết có đúng không? chỉ có mình tôi đây là không biết gì hết có đúng không? các người đều thông đồng với nhau từ sớm rồi chứ gì? !

Tạ Phi từ góc độ mẹ Tạ không thể nhìn thấy trừng mắt liếc La Khanh một cái, "Sao anh lại tới đây?"

"Đến đón em mà." La Khanh cười nói, đi về phía trước đón lấy hành lí trên tay Tạ Phi.

Tạ Phi không quá hòa nhã lườm anh một cái, dù thành phố anh đang làm hoạt động kí tặng cách nơi đây khá gần cũng không cần cố ý tới đón nha. Mẹ Tạ cũng không quan tâm con trai mình nghĩ gì, nhẹ giọng nói với La Khanh: "Tiểu Phi liền giao cho cháu, chăm sóc nó cho thật tốt."

La Khanh nắm chặt tay Tạ Phi nói, "Bác gái yên tâm, cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho em ấy." Nói xong liền xoay qua nhìn Tạ Phi còn đang ngượng ngùng bên cạnh, giọng điệu sủng nịnh nói, "Được rồi, về nhà với anh thôi."

Mặt Tạ Phi hơi đỏ lên, cuối cùng không lay chuyển được anh, chỉ có thể quay qua nói lời tạm biệt với mẹ Tạ rồi mới ngồi vào trong xe. La Khanh vào sau cậu một bước, lúc mở cửa xe giường như cảm nhận được ánh mắt nhìn qua đây, vừa xoay đầu thì thấy một người từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, anh liền cung kính gật đầu thay lời chào hỏi.

Người đó không phản ứng lại, nhưng dường như có nhìn thấy hành động này của anh, La Khanh cũng không so đo tính toán, lại nói lời tạm biệt với mẹ Tạ cùng Tạ Tầm liền mang theo Tạ Phi rời đi.

La Khanh là do mẹ Tạ kêu Tạ Tầm gọi tới, cũng không tính là chính thức ra mắt, chỉ là muốn nhìn một cái trước khi con trai nhà mình rời đi, coi như giúp bản thân yên tâm một chút. Kết quả nhìn qua cũng có vẻ khá tốt, bước đầu có thể tính qua cửa, có điều nhìn cậu La Khanh này cũng không phải kiểu người thành thật, điều này làm mẹ Tạ có chút lo lắng.

Tạ Tầm ở bên cạnh nói lời tốt đẹp giúp La Khanh, chủ đề vừa được mở màn liền dứt khoát đều nói hết ra. Nói tới mẹ Tạ cũng có chút cảm động, kêu Tạ Tầm lên mạng tìm video thành hôn của Tạ Phi cùng La Khanh mang ra đây ch bà xem, sau lại tỉ mỉ nhìn ngắm một hồi lâu. Xem được một nửa thì ba Tạ cũng xuất hiện, ông làm như bản thân chỉ ngẫu nhiên đi qua, đứng ở vị trí cách màn hình máy tính gần 3m, hơi nghiêng người, cực kì không tự nhiên nhìn một lúc lâu.

Lại nói tới hai nhân vật chính trong video lúc này ra sao.

"Không phải nói rất bận à, sao có thời gian tới đón em?" Tạ Phi liếc nhìn chiếc bùa bình an treo trên xe hỏi.

"Nhạc mẫu đại nhân cho gọi, có bận đến mấy cũng phải có thời gian đến báo danh."

"Vậy đưa em ra bến xe thôi, chúng ta đâu có cùng đường."

"Không muốn, phu nhân chúng ta đi trốn đi." La Khanh bỗng nói.

"Hả?" Đại não Tạ Phi có hơi nghẽn mạch, mắt mở lớn nhìn La Khanh, ách ... tôi không có nghe lầm đi?

La đại nhân có thể xác định cùng khẳng định với cậu, cậu không có nghe lầm.

Vậy nên khoảng nửa tiếng sau, Tạ Phi đứng trong một căn phòng thuộc dạng khách sạn 5 sao nào đó, mặt đen sì nhìn về phía La Khanh, "Anh không cảm thấy có gì cần giải thích với em sao?"

"Đây là khách sạn ở tạm thời của anh, có chuyện gì vào trong rồi nói." La Khanh vuốt tóc Tạ Phi, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn hận của Tạ Phi mỉm cười nói, "Em không đi vào là muốn anh 'bế' vào sao?"

Anh có thể đổi sang chiêu khác không? Tạ Phi chửi thầm trong lòng, nhưng nên chửi nhất vẫn là chính mình, mỗi lần đều trúng chiêu. Tạ Phi thực giận nha, bất giác bặm chặt môi, không thèm nhìn tới La Khanh mà trực tiếp tiến vào phòng.

La Khanh lắc đầu cười, bước nhanh về phía cậu. Tạ Phi đi cũng rất nhanh, bởi vì tại chỗ như phòng nghỉ của khách sạn kiểu này, lại còn là ở cùng với La Khanh, mỗi lần chỉ cần có người nhìn về phía cậu là cậu luôn có cảm giác giống như hai người đã bị phát hiện vậy.

"Mang em tới đây làm gì? Em còn phải trở về đi làm nữa." vào trong phòng, Tạ Phi ngồi xuống sofa hỏi.

La Khanh không trả lời, đi tới ngồi xuống sofa đưa tay chống qua, cúi người nhìn Tạ Phi, nhìn một lúc bông giơ ngón cái ấn nhẹ lên bờ môi Tạ Phi, "Phu nhân, em vừa cắn môi đều đỏ hết lên rồi."

Tạ Phi nghiêng đầu đi tránh thoát ngón tay anh, khuôn mặt hồng thấu, lập tức quay đầu lại nhìn anh, "Còn không phải tại anh, anh cứ luôn như vậy, muốn làm gì là làm nấy, đều không thèm hỏi ý kiến của em gì hết."

"Được, vậy anh hỏi em, đây là trạm thứ hai trong lần kí tặng lượt về của anh, trạm tiếp theo chính là thành phố b rồi, em có nguyện ý ở đây cùng anh hai ngày không?" La Khanh nghiêm túc hỏi, không khí bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên, ngược lại làm Tạ Phi không biết làm thế nào.

"Nhưng còn công ty cùng việc học ...."

Không đợi Tạ Phi nói xong, La Khanh đã ngả hẳn về phía trước ôm lấy cậu, đem Tạ Phi ôm vào trong lồng ngực nói: "Chỉ hai ngày thôi, vi phu không được phu nhân chăm lo đầy đủ, tương tư mà chết thì biết làm sao? em đành lòng sao?"

Anh là bị Trung nhị quân nhập thân đó hả." La Khanh bẹo má Tạ Phi, hai má cậu đàn hồi mười phần lại cực kì mềm mại, tiếp tục nói, "Phu nhân, em không nên đánh giá thấp sức hấp dẫn của bản thân như vậy."

Sức hấp dẫn cái gì? xem thịt má bẹo thích thế nào sao?

"Bẹo thích lắm hả?' Tạ Phi đen mặt hỏi.

"Ừ." La Khanh nói, lại bẹo thêm cái nữa, tay còn lại lần mò xuống dưới, ngay tại vùng eo mềm mại của Tạ Phi lại bẹo một cái, "Chỗ này cũng rất thích."

"Này!" Vùng eo của Tạ Phi mềm xuống, lại hơi ngứa, thân người lập tức động đậy vặn vẹo không yên, chẳng ngờ chút động đậy này lại làm hai người đều ngã thẳng xuống sofa. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của La Khanh, cảm nhận được hô hấp càng ngày càng nóng bỏng của anh, trái tim Tạ Phi thầm than một tiếng 'tự tạo nghiệp'.

Tạ Phi là đàn ông, tất nhiên hiểu rõ khát cầu của La Khanh với mình. Mà từ trước tới nay La Khanh cũng chưa từng cố ý che giấu liền đem cái câu nhớ thương em bao nhiêu, nhớ thương như thế nào treo trên miệng, rõ ràng là một tên lừa đảo, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác chân thành khó từ chối. Người ta đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô đốt lửa lớn, Tạ Phi cũng nhớ anh, chỉ là xấu hổ nên không nói ra thành lời mà thôi.

Cậu càng nguyện ý dùng hành động thực tế để biểu đạt cảm xúc ấy. Ví dụ như, lúc này cậu sẽ vứt hết cái gọi là xấu hổ ngượng ngùng ra sau đầu, vòng tay qua câu lấy cổ La Khanh, chủ động hiến dâng đôi môi của mình, phóng túng thêm một lần nữa.

Đây thế nhưng là lần chủ động đầu tiên của Tạ Phi, đôi cánh môi hơi hé mở, nhẹ nhàng thổi một cái liền đem trái tim La Khanh từ đốm lửa nhỏ thổi thành ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy thảo nguyên. Đúng lúc này ngoài cửa phòng chuyền tới tiếng gõ cửa thanh thúy, sắc mặt La đại nhân đen sì muốn giết người.

Kéo ra ngoài đại bản chờ lệnh!

La Khanh tính toán bơ nó đi, nhưng âm thanh tiếp sau đó làm anh không thể không dừng lại, "La tiên sinh, anh có trong đó không? Buổi kí tặng sắp bắt đầu rồi, chúng ta cần xuất phát rồi ạ."

Tạ Phi đã lõa gần như hết nửa người trên nhanh chóng chỉnh lý y phục ngồi thẳng dậy, đẩy nhẹ La Khanh một cái, ngữ điệu mang theo sự trêu chọc, "Mau đi đi, ngẩn ra đó làm cái gì."

La Khanh thầm nghĩ, kiếp trước ông đây đã làm chuyện trời đất khó dung gì mà bây giờ phải chịu tội như vậy cơ chứ.

"Vậy anh đi đây, ngoan ngoãn ở đây chờ anh về." La Khanh chỉ có thể hôn một ngụm lên trán Tạ Phi, sau đó cũng không dám nhìn cậu nhiều thêm chút nào nữa, nhìn nữa sợ bản thân không nỡ rời đi nữa.

La đại nhân mang theo một thân oán khí rời đi, vừa mở cửa, đống oán khí đó suýt thì ngưng kết thành thực thể đem người bên ngoài dọa chết khiếp. Tạ Phi ngồi trên sofa điều chỉnh nhịp thở, hai bên tai cậu lúc này hồng thấu, người thì mềm nhũn không muốn nhúc nhích.

Vậy nên cậu vừa ngồi là ngồi hết nửa ngày.

Lúc La Khanh trở lại khách sạn đã là sáu giờ tối, anh đặc biệt mang theo bữa tối từ bên ngoài trở về cho hai người. Vừa vào cửa liền nhìn thấy phu nhân nhà mình khoác ao tắm nằm dài trên giường, vạt áo nửa kín nửa mở, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, hình như cậu đang nằm gọi điện thoại cho ai đó. Bộ mặt lãnh đạm nghiêm túc, giọng điệu công thức hóa, không cần đoán cũng biết, nhất định là đang gọi điện cho cái cậu trợ lý nhỏ kia hỏi thăm tình hình công ty gần đây.

Thấy La Khanh đã trở lại, Tạ Phi nhanh chóng cúp máy. Thấy sắc mặt La Khanh không đúng lắm liền hỏi, "Làm sao vậy?" ánh mắt cậu dừng ở chiếc túi trên tay La Khanh, vui vẻ nói: "Anh mang bữa tồi về à? đúng lúc em đang đói bụng ....."

Tạ Phi vui vẻ tính nhảy khỏi giường chạy qua, nhưng vừa chuẩn bị động liền bị La Khanh bắt lấy gan bàn chân, "Phu nhân, anh cũng đói, đói nguyên một ngày rồi."

"Đói thì ăn nha ....." Tạ Phi nhanh nhảu đáp lại, nhưng bỗng như nghĩ tới cái gì đó, lần trước khi La Khanh nói anh ấy đói, kết cục của mình hình như là ... ha ha. Tạ Phi vội vàng giơ tay ra ngăn lại, "Em thực sự đói, em muốn ăn cơm, em bị đau dạ dày."

La đại nhân triệt để phát cuồng.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play