Ngày tiếp theo, sau khi Tạ Phi thức dậy, mặt trời cũng đã lên cao ba thước, từng tia sáng xuyên qua tấm rèm cửa chiếu sáng khuôn mặt câu, làm cậu cảm thấy chói mắt, cậu hơi khó chịu lật người xoay vào trong, lủi sâu vào trong chăn. Cả người cậu co tròn trong đống chăn bông mềm mại, lười biếng không muốn rời giường.
Ý? Giường nhà mình từ khi nào mà mềm mại như vậy nhỉ? Trên giường nhà mình khi nào thì có gối ôm vừa lớn vừa ấm áp vậy chứ? Trong đầu Tạ Phi một đống hỗn độn, bỗng nhảy ra hai cái vẫn đề trên, nhưng lại lập tức bị cậu ném qua đầu. Ngô, cái gì cũng không cần nghĩ, ngủ thêm chút nữa đã .....
Tạ Phi bắt đầu mơ màng, nhưng rất nhanh, một trận âm thanh du dương vang lên lại đánh thức cậu thêm lần nữa. Tạ Phi nhận mệnh giơ một cánh tay ra khỏi ổ chăn ấm áp, lần mò về phía trên tủ đầu giường, mò a mò, rốt cuộc mò ra được cái điện thoại trên đó, nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Cái gì, Tôi không phải La Khanh a ....." Tạ Phi híp lại đôi mắt nhập nhèm, một trận mơ hồ, sao người tìm La Khanh lại gọi tới điện thoại của cậu cơ chứ? Aishhh, thôi kệ, cũng không còn sớm nữa, mau dậy đi làm thôi.
Bởi vậy, dưới sự cổ vũ của ý chí đi làm cường đại, bộ não Tạ Phi rốt cuộc cũng thoát khỏi tình trạng mơ hồ. Âm thanh trong điện thoại vẫn dây dưa không rõ đòi tìm La Khanh, Tạ Phi nhíu chặt hai hàng lông mày, đang chuẩn bị nói với anh ta 'anh gọi nhần số rồi' thì trong đầu cậu bỗng như nghĩ tới cái gì đó.
La Khanh? La Khanh?!
Một chuỗi hình ảnh lướt qua trong đầu, từng cái từng cái một ngày càng trở lên rõ ràng, rốt cuộc thì cậu cũng nhớ ra tất cả, nhớ hết những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua ... sau đó, một cánh tay luồn qua đầu vai cậu nhận lấy điện thoại, âm thanh mang đầy ý cười truyền vào trong tai.
"Tôi là La Khanh, có chuyện gì thì nói đi."
Nghe đến câu này, não bộ Tạ Phi lập tức đứng máy. Dừng máy mất ba giây lại cách cách cách khôi phục vận hành, sau đó cậu lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra -- trong lúc mơ mơ hồ hồ cậu dĩ nhiên nhận điện thoại của La Khanh! Mà hiện tại cậu còn đang nằm trên giường của La Khanh nữa!
Trời ạ, ai qua đào cái hố cho cậu chui vào đi!
Nhìn Tạ Phi túm chăn che kín đầu làm La Khanh không khỏi thấy buồn cười, nhận diện thoại xong, anh cách một tấm chăn dày đem Tạ Phi ôm vào trong ngực: "Phu nhân à, em làm vậy sẽ bị ngộp thở đó."
Tạ Phi ngó đầu ra khỏi đống chăn, trừng mắt nhìn anh, sắc mặt có hơi hồng, "Vừa nãy anh tỉnh rồi có đúng không? Anh cố ý có đúng không!"
Đêm qua La đại nhân được cho ăn uống no đủ nên tâm trạng hôm nay đặc biệt tốt, càng không có chuyện thừa nhận chuyện đó, "Sao có thể chứ. Được rồi, phu nhân à, mới sáng sớm em không nên làm nũng với tôi kiểu đó, vi phu chịu không nổi nha. Em nghỉ thêm một lúc đi, tôi đi làm bữa sáng cho hai chúng ta."
Ai làm nũng với anh! Ai thèm làm nũng hả? ! Kẻ sĩ có thể chết không thể chịu khuất nhục.
Cảm nhận được sức nặng trên giường giảm xuống, Tạ Phi trộm liếc La Khanh một cái, đúng lúc thấy anh đang mặc quần vào, từ góc nghiêng này có thể nhìn thấy tuyến nhân ngư lúc ẩn lúc hiện. Lúc anh mặc quần áo vào, thân thể lại đặc biệt thon dài, có câu nói 'mặc quần áo nhìn gầy thoát quần áo thấy cơ', La Khanh đại khái chính là loại đó đi. Mà sức lực của anh ấy cũng thực lớn, đêm qua Tạ Phi đã được tự mình thể nghiệm qua ... khụ khụ, phi lễ không thể nói.
La Khanh biết đôi mắt Tạ Phi đang trộm nhìn về phía anh, không chỉ có tâm tư xấu xa không nói, còn cố tình thả chậm động tác mặc quần áo. Xấu xa liếc nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng của Tạ Phi ở đằng kia, trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Thưởng thức một màn trình diễn hoạt sắc sinh hương như vậy, Tạ Phi thấy bản thân giống như một tên trộm, trái tim bang bang đập mạnh -- tôi không có cố ý nhìn anh, tuyệt đối không phải cố ý.
Đợi La Khanh đem ánh mắt trêu chọc của mình chuyển rời qua chỗ khác, Tạ Phi mới hoàn toàn thả lỏng, nằm duỗi người trên giường để suy ngẫm chuyện nhân sinh. Ví dụ như, vì sao tối qua cậu không đẩy La Khanh ra, cùng với đêm qua cậu lên giường bằng cách nào, quần áo trên người là ai mặc cho?
Qua khoảng mười phút đồng hồ, Tạ Phi coi như có thể chấp nhận hiện thực để chuẩn bị xuống giường. Nhưng lúc bước xuống giường, chân vừa chạm đất dùng lực, Tạ Phi liền vã mồ hôi lạnh -- đêm hôm qua cậu là bị xe tải cán qua hay sao vậy trời?!
Mà lúc này xe tải La Khanh đã đi tới phòng bếp dưới lầu, tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho ái thê. Lúc Tạ Phi xuống lầu liền thấy La Khanh đeo trên người tấm tạp dề màu xanh lam, bộ dáng thanh niên ba tốt. Khuôn mặt vốn đen sì bất giác nhu hòa xuống.
La Khanh thấy Tạ Phi đi xuống, lập tức buông hết đống đồ trong tay, kéo ghế sẵn cho cậu. Lúc Tạ Phi ngồi xuống liếc nhìn một cái, trên mặt ghế được lót một tấm đệm mềm mà những chiếc ghế khác đều không có, rất rõ ràng cái này được cố ý đặt ở đây.
Hừ, coi như anh có chút lương tâm.
Bữa sáng được bày lên bàn, Tạ Phi cũng cảm thấy đói, không buồn nhìn La Khanh một cái, không nhanh không chậm bắt đầu uống cháo.
"Anh gọi điện thoại cho Ngôn Nguyệt Bạch xin nghỉ phép cho em rồi, hôm nay em không cần đến công ty." La Khanh vừa nói vừa rót cho Tạ Phi một cốc sữa.
Tạ Phi ngẩng đầu, "Tại sao chứ? Sao anh có thể tùy ý xin nghỉ phép cho em chứ?"
"Phu nhân à, tình trạng này của em nếu có thể đi làm tôi nhất định không ngăn cản em." La Khanh nói lời thề son sắt, ánh mắt lại không đứng đắn liếc tới nơi nào đó của Tạ Phi.
Tạ Phi tức điên, "Còn không phải do anh hại."
"Vâng! vâng! vâng, là do anh." La Khanh cười tươi bóc trứng đút tới bên miệng Tạ Phi, "Na, Anh bồi lễ tạ tội, phu nhân đại nhân đại lượng, cũng đừng so đo tính toán với vi phu nữa có được không?
"Em tự có tay."
"Phu nhân ơi, tay của anh cứ giơ giữa không trung như vậy thực đau nhức nha." La đại nhân bắt đầu chiến lược bán manh, Tạ phu nhân quả nhiên thất bại, không được tự nhiên mở miệng cắn một miếng.
Có miếng đầu tiên tất có miếng thứ hai thứ ba ... còn chuyện tại sao thứ đưa tới miệng về sau không còn là trứng gà mà biến thành đôi môi của La đại nhân thì không ai rõ.
Ăn bữa cơm cũng không được yên, Tạ Phi thực mệt mỏi, đến công ty là điều không thể rồi, cho nên chỉ có thể làm ổ trên tấm thảm da dê gần tủ sách ngoài phòng khách, vừa làm ổ liền ngồi hết nửa ngày. Chiếc thảm da dê cực lớn này được trải trên nền gỗ, La Khanh còn chê chưa đủ mềm, chạy đi kiếm thêm mấy miếng đệm mềm về cho Tạ Phi dùng. Cách một khoảng thời gian hỏi cậu có mệt không, cách một hồi lại nói hầm canh gà cho cậu, làm cho Tạ Phi cười không được khóc không xong.
"Em đây là mắc bệnh ung thư thời kì cuối sắp chết rồi đấy hả?" Tạ Phi chỉ nghĩ ra được khả năng như vậy.
La Khanh cười cười, tùy ý bẹo hai bên má mềm mại của Tạ Phi, "Phu nhân à, ngày mai không phải em còn phải đi làm sao, cho nên hôm nay tất nhiên phải được nghỉ dưỡng thật tốt nha."
Kêu để tôi nghỉ dưỡng mà còn bẹo má tui hả! Đều đỏ hết lên rồi đây này! Tạ Phi thực không hiểu suy nghĩ của đại thần, cho nên ... càng ngày càng táo bạo, nhân lúc La Khanh không chú ý, hai bàn tay nắm chặt hai bên má La Khanh kéo, yoh, cảm xúc không tồi ha.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Phi chết cũng không lùi bước, mang theo sự tức giận nhất quyết không di chuyển ánh mắt cũng không chịu buông tay. Hình ảnh quỷ dị này duy trì một lúc rồi kết thúc bằng tiếng cười sảng khoái của La đại nhân.
"Anh cười cái gì!" Tạ Phi không có cảm giác thành tựu buông tha cho hai bên má của La Khanh.
"Phu nhân thì ra em còn trẻ con như vậy ...." La Khanh mỉm cười, hai tay nâng má nhìn cậu.
"Đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó." Tạ Phi cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật trẻ con ngây thơ, giống như trở lại mười năm trước, khuyết thiếu dây thần kinh não. Bây giờ bị La Khanh nhìn như vậy càng thêm mất tự nhiên.
La Khanh tiến lại gần, nói: "Nhìn như vậy sao?"
"Em muốn uống nước." Tạ Phi bất lực, chỉ có thể ra sát chiêu. Thế là La đại nhân ưu nhã đứng dậy đi bưng nước.
Tạ Phi trực tiếp ở đây xem sách cùng La Khanh, nói chuyện ăn đồ ăn vặt, lăn lộn nguyên một buổi chiều -- Nói ra thì có hơi đồi bại, nhưng thân thể Tạ Phi non mềm trắng trẻo, lúc bị La Khanh cưỡng chế ôm trong lòng, toàn thân trên dưới đều nhẹ nhàng hư thoát, người nhẹ tâm nhẹ, giống như mọc ra đôi cánh, bay a bay a, bay qua trăm sông ngàn núi.
Nhưng đến khoảng ba rưỡi chiều, La Khanh nhận được một cuộc gọi nên có việc cần phải ra ngoài một lúc. Tạ Phi không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới công việc của anh liền thúc giục La Khanh rời đi. La Khanh không có cách nào, sợ cậu buồn chán liền đem acc và thẻ game lấy ra kêu Tạ Phi lên game chơi một lúc.
Thực ra Tạ Phi có thể nhân lúc La Khanh ra ngoài yêu cầu anh đưa mình một đoạn, đưa cậu trở về nhà, nhưng không biết tại sao, khi La Khanh hôn nhẹ lên trán cậu một cái, nói 'ở nhà đợi anh' , lời nói đã đến miệng liền bị cậu nuốt trở lại, đổi thành "Ừ"。
La Khanh rời đi, Tạ Phi vừa lười vừa buồn chán liền dùng chiếc máy tính để bàn ở phòng khách lên chơi game.
Trong Game vẫn là quang cảnh trời cao mây trắng, chính là cảnh Đào nguyên hoa sau khi được đăng tải lên trang mạng thu hút ánh mắt rất nhiều người. Đặc biệt là màn Mộ Nha cùng Diệp lạc ô đề ôm nhau trong Đào hoa nguyên, bị đơn độc đăng tải lên, qua tay ngàn vạn em gái, trở thành ảnh màn hình cho đủ loại máy tính điện thoại, rồi thì bích họa. Riêng Nhược thủy tam thiên có thể nói mỗi người đều có một tấm. Nhược nữ tử vui đến sắp điên rồi, đem nó thành ảnh tuyên truyền cho đợt tuyển người mới của bang mình, lập tức lại giúp cho Nhược thủy tam thiên kéo đến một đoàn em gái đáng yêu cùng nữ hán tử, cùng đàn gay già không biết từ đâu chui ra.
Sau khi Tạ Phi tìm hiểu tình huống, lý trí quyết định tạm thời không nên xuất đầu lộ diện trên kênh bang hội thì hơn. Chỉ đáng tiếc acc của bản thân không mang qua đây, nếu không có thể làm xong kiện y phục kia rồi. Thôi vậy, về thành trước đã.
Trên đường về thành chính cần đi qua một cái sườn núi nhỏ, bên đó là nơi người chơi thường dùng để luyện cấp, đi qua sẽ có một đoàn tiểu quái được làm mới, giống như đi tuần núi xông loạn khắp nơi. Đẳng cấp quái không cao cũng chỉ có 50 cấp cho nên Tạ Phi dự tính trực tiếp truyền tống qua chứ không đi đường vòng nữa. Chỉ có điều, cậu vừa mới đặt chân vào sườn núi liền bất giác dừng lại.
Lui lại vài bước, a hể, vừa rồi hình như cậu đạp phải cái gì đó đúng không?
Tạ Phi chuyển góc nhìn, xoay đầu nhìn một cái, quả nhiên, dưới đất có một thứ gì đó ---- một cỗ thi thể, một cái thi thể giường như đã nằm ở đây rất lâu rồi, một cỗ thi thể mà Tạ Phi vô cùng quen thuộc.
Tạ Phi ngạc nhiên một lúc, sau đó kéo danh sách hảo hữu của mình ra, chọn vào một cái tên, bật khung chat riêng.
Diệp lạc ô đề: Cậu nằm phơi xác ở đây làm cái gì thế?
Trung nhị bất thị bệnh: Tôi đang suy ngẫm nhân sinh.
Trung nhị quân cũng bắt đầu biết suy ngẫm nhân sinh rồi hả, cái xã hội này rốt cuộc là đang bị làm sao vậy?
Diệp lạc ô đề: Suy ngẫm ra kết quả chưa?
Trung nhị bât thị bệnh "Hôm nay ông chủ Ninh vẫn không có trở lại! (rớt nước mắt)(rớt nước mắt) (rớt nước mắt) Tôi cảm thấy mình bắt đầu phát bệnh rồi, không! Tôi đang bệnh luôn rồi! Mắc loại bệnh Ông chủ Ninh tiếp tế không đủ liền chết ngay tức khắc .... (rớt nước mắt)(ngã vật ra đất)
Tạ Phi lau mồ hôi đầy mặt, cái câu kiểu này vẫn là lần đầu tiên được nghe tới.
Diệp lạc ô đề: Cho nên cậu đến chỗ này nằm phơi xác?
Trung nhị bất thị bệnh: Vừa rồi tôi còn đang nghĩ tới ông chủ Ninh, cứ nghĩ cứ nghĩ liền liền bị tiểu quái ngược chết, quá ngược a, ngược tới tâm can tôi đều đau .....
Tạ Phi thực không biết nên trả lời cậu ta như thế nào nữa. Đang do dự không biết nên nói gì, liền nghe thấy ngoài của truyền tới âm thanh mở cửa. Lẽ nào La Khanh trở lại rồi? Tạ Phi nhìn thời gian, mới có nửa tiếng đồng hồ nha, sao có khả năng nhanh như vậy được?
Tạ Phi hồ nghi xoay đầu nhìn về phía cửa ra vào, ngoài ý muốn thấy người bước vào lại là Ninh Hàn.
Ninh Hàn thấy Tạ Phi, rõ ràng cũng bị dọa ngốc tại chỗ, nhưng anh ta lập tức phản ứng lại, hướng Tạ Phi gật đầu chào hỏi. Hai người cứ đứng cách xa như vậy một lúc, hiển nhiên là có chút không được tự nhiên cho lắm.
Lại nói, đây là lân đầu tiên Tạ Phi đơn độc gặp mặt cùng Ninh Hàn, cũng là lần đầu tiên thấy được Ninh Hàn mặc tây trang, huống hồ, sắc mặt Ninh Hàn nhìn sao cũng thấy có chút trắng bệch.
Thấy Tạ Phi nhíu nhíu mày, Ninh Hàn mở miệng: "Tôi không biết cậu có ở đây, cứ nghĩ chỉ có La Khanh ở, xin lỗi. Tôi có chìa khóa căn nhà này là vì trước đây thường đến đây để luyện tập, cậu không cần để ở trong lòng."
Ninh Hàn thấy Tạ Phi nhíu mày cho rằng cậu để ý chuyện mình có thể tùy ý ra vào nhà của La Khanh, đành mở miệng giải thích. Chỉ không ngờ Tạ Phi vốn khống để ý chuyện này, nghe anh ta nói vậy cũng không quá để ý, ngược lại đi tới gần hỏi: "Anh có phải không thoải mái ở đâu không? Sắc mặt anh không được tốt lắm."
Tạ Phi nhớ tới lời nói hai ngày trước của La Khanh, Ninh Hàn là đi ra ngoài làm việc, mà tính chất công việc của anh ta .....
"Không sao." sắc mặt Ninh Hàn vẫn lạnh lùng như thế, ngữ khí lạnh nhạt, anh ta híp mắt tiến vào trong phòng, không thấy bóng dáng La Khanh đâu, nghĩ La Khanh không có ở nhà, liền nói: "Cậu đang ở đây vậy tôi không làm phiền nữa."
"Chờ đã." Tạ Phi vươn tay kéo anh ta lại, " La Khanh chút nữa sẽ trở lại, anh vào nhà ngồi đợi anh ấy đi."
Tạ Phi càng nhìn sắc mặt Ninh Hàn càng cảm thấy không yên tâm, trắng tới mức đáng sợ. Liền nói gì cũng không cho anh ta bỏ đi, ít nhất phải đợi La Khanh về cái đã.
Thấy Tạ Phi kiên quyết Ninh Hàn chỉ có thể gật đầu đồng ý. Bởi vì có liên quan tới La Khanh, anh ta đối Tạ Phi vẫn luôn duy trì sự thân thiện cùng tôn trọng nhất định. Hai người tiến vào trong nhà, Tạ Phi xoay người tiến vào nhà bếp rót nước, Ninh Hàn thì đi về phía phòng khách ngồi xuống. Anh ta rất mệt, hiện tại một bước cũng không muốn đi.
Nhưng anh ta mới ngồi xuống ghế sofa liền nhìn thấy màn hình máy tính trước mặt sáng lên, ba chữ - ông chủ Ninh- thu hút tầm nhìn của anh ta.
Dùng cách gọi này để gọi anh, chỉ có thể là nhóc chạy bàn trời sinh thiếu dây thần kinh não kia thôi.
Người dịch: Hana_Nguyen