Phát hiện vào buổi sớm làm Tạ Phi thất thần nguyên một buổi sáng, lúc mở cuộc họp cũng không đủ tập trung làm trợ lý Đái Thư đi theo bên cạnh kinh ngạc không thôi, còn kinh ngạc hơn cả chuyện cây sắt nở hoa nữa.
Tạ Phi nhận được ánh mắt hoài nghi lo lắng của Đái Thư cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tâm thần không yên như này cũng không phải chuyện cậu có thể không chế. Nguyên một buổi sáng trong đầu Tạ Phi đều nghĩ về chuyện giữa cậu và La Khanh, thỉnh thoảng lướt nhìn ngày tháng trên quyển lịch để bàn, ngày mai chính là thứ bảy rồi.
Cậu cảm thấy lông mày mình sắp bị đốt cháy đến nơi.
Ca học của Tạ Phi hôm này đều gom vào buổi chiều, mà khi cậu tiến vào phòng học, thật hiếm khi mới thấy được thần long kiến thủ bất kiến vĩ Tô Lê, cậu ta đang nhàm chán vô vị nằm bò trên mặt bàn nghịch bút. Cả người như quả cà tím đông lạnh, nhưng vừa nhìn thấy Tạ Phi thì tinh thần liền sống lại, giống như tìm được cứu tinh lôi kéo cánh tay Tạ Phi, cả người đều treo trên người Tạ Phi, "Tạ Phi - - "
Tạ Phi nhìn khuôn mặt nhăn thành trái mướp đắng của Tô Lê, đem cậu ta ấn ngồi trở lại ghế, "Lại làm sao nữa?"
"Ông chủ Ninh anh ta chê tôi phiền phức, anh ta không cần tôi nữa rồi ...... cậu nói tôi có thảm không chứ?"
"Thảm." Tạ Phi thuận theo ý tứ cậu ta đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất ngờ, cậu cứ nghĩ rằng sau đêm hôm đó, Ninh Hàn cùng Tô Lê sẽ có tiến triển chứ. Lẽ nào cậu nghe nhầm? Giữa bọn họ không phát sinh chuyện gì hết sao? "Cậu lại làm ra chuyện gì chọc cho ông chủ Ninh tức giận rồi đúng không?"
Cái đầu nhỏ của Tô Lê lập tức lắc qua lắc lại như trống bỏi, "Nhưng ông chủ Ninh anh ta hung dữ với tôi, tại sao anh ta với người khác thì cười xinh đẹp như thế, lại không chịu cười một cái cho tôi xem cơ chứ! Tạ Phi ơi, Tạ Phi à tôi thực thương tâm nha. Ông chủ Ninh đã ba ngày nay không thèm chú ý tới tôi rồi! Cậu nói xem này là vì sao chứ?"
Cậu không phải vừa nói tại anh ta chê cậu phiền phức sao, còn đến hỏi tôi làm cái gì? Tôi không có góc nhìn của thượng đế nên không biết có được không? Còn có, cậu làm ơn đừng có nhìn chằm chằm vào tôi có được không! Tạ Phi bất lực nói: "Ninh Hàn cũng không có khả năng mỗi ngày đều tới nhà hát kịch, không xuất hiện vài ngày cũng rất bình thường đi."
"Nhưng đến cả tiệm sách anh ấy cũng không tới! Cậu nói xem, có phải anh ấy bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi không? !"
Vậy mới tốt, bị bắt đến quê hương của cậu rồi đó.
"Sẽ không, tôi đảm bảo anh ta khẳng định vẫn sống sót trên địa cầu này ......" Tạ Phi tự biết bản thân không phải nhà tư vấn tình cảm gì đó, nhưng kết luận này đưa ra không có bất cứ áp lực nào. Có điều cậu cũng cảm thấy có chút hiếu kì, "Ngày hôm đó cậu bị Ninh Hàn bắt tới hậu đài, hai người ...... sau đó ra sao?"
Nghe vậy khuôn mặt mướp đắng của Tô Lê lập tức biến thành quả cà chua, tay phải vội vàng cầm lấy quyển sách che khuất nửa khuôn mặt, kéo lấy cánh tay của Tạ Phi, ý bảo cậu cúi thấp đầu xuống, vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng sáp lại gần bên tai cậu, hít sâu một hơi, nghẹn đến đỏ hồng mặt, nghẹn nửa ngày đến nỗi sắp ép ra nước sốt cà chua luôn rồi , mới nghe thấy cậu ta nói một câu: "Cậu hiểu mà."
Tạ Phi lập tức ngã ngửa không có cách nào vực dậy, hiểu cái em gái mi ý.
Thế giới tình cảm của đám ẩm ương mấy người không phải kẻ phàm nhân như anh đây có thể hiểu được á.
Tạ Phi không còn lời gì để nói, bị ba chữ của Trung nhị quân giết không còn mảnh giáp, hiện tại chỉ muốn yên tĩnh yên tĩnh một hồi, vì hành vi ngu ngốc của mình suy ngẫm. Cũng chính vào lúc này, La Khanh đã lên lớp.
Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết của La Khanh, anh ta thực muốn nhanh chóng gắp được phu nhân nhà mình, chỉ thấy Tạ Phi và Tô Lê ngồi ở dãy ghế phía sau, không biết đang âm thầm tính kế cái gì. Khoảng cách giữa hai người vô cùng vô cùng gần, dùng một góc độ khác để nhìn, hai người giống như đang hôn môi.
Hai mắt La Khanh lập tức híp lại, cười tươi bước từng bước dài đi tới, một tay đặt lên vai Tạ Phi, "Hai bạn học đang nói chuyện gì đó?"
Tạ Phi mới đầu không có chú ý tới La Khanh, lúc ngẩng đầu nhìn đang tính nói gì đó, Tô Lê đã nhanh chóng mở mổm trước, cung kính chào hỏi một câu: "Chào thầy ạ."
Tạ Phi: "......"
Vị thầy giáo này nhỏ tuổi hơn tôi có được không? Cậu gọi rồi giờ tôi không gọi có phải là rất không lễ phép không? Cho nên không cần lễ phép như vậy trước mặt tôi có được không? Trung nhị quân thuộc tính của cậu không nên là thanh niên ba tốt cậu có hiểu không?
Điêu quan trọng là tôi không muốn gọi anh ta bằng thầy, không, tôi tuyệt đối sẽ không gọi.
Tạ Phi bày ra bộ mặt không quan tâm tới chuyện gì khác, trấn định bất phàm, mà cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của La Khanh vẫn luôn dừng lại trên mặt mình, vừa nhấc mắt nhìn qua, quả nhiên, La đại nhân cười tới xuân quang xán lạn.
"Chúng tôi đang nói chuyện về Ninh Hàn." Tạ Phi nhanh chóng chuyển rời chủ đề, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn bình thường không ít.
"Nga, Ninh Hàn a ......" La Khanh tự nhiên sáp lại gần Tạ Phi, "Dạo gần đây cậu ta có việc không tới, cậu không biết?"
Câu hỏi cuối cùng hiển nhiên là hỏi Tô Lê. Tô Lê nghe xong trực tiếp lắc đầu, nét mặt chờ mong nhìn về phía La Khanh, "Anh ta đi đâu rồi?"
"Chuyện này cậu vẫn là không cần biết mới tốt." La Khanh hàm ý sâu xa liếc Tô Lê một cái.
"Tại sao chứ?" Tô Lê tức giận hỏi.
"Bởi vì cậu căn bản không hiểu gì về cậu ta không phải sao? Cậu chỉ biết cậu ta tên Ninh Hàn, mở một tiệm sách, thường ngày sẽ đến nhà hát kịch hát kịch. Ngoài những thứ đó cậu còn biết cái gì? Nếu cậu biết Ninh Hàn đang làm cái gì sẽ không có bộ dạng như hiện tại nữa."
"Đó là vì ông chủ Ninh không chịu nói cho tôi biết chứ bộ! Sau đêm hôm đó anh ta đều không cho phép tôi lại gần anh ta tròng vòng 5m......" Tô Lê càng nói càng thương tâm, phồng má méo miệng nói, "Rõ ràng làm chuyện đó, chuyện như vậy với tôi ......"
Chuyện đó chuyện như vậy là chuyện gì a thiếu niên, hai tay quơ lung tung trên bàn, "Tôi cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta! Sẽ chịu trách nhiệm mà! Tôi thực sự sẽ chịu trách nhiệm ..." quơ một hồi Tô Lê lại ngẩng đầu nhìn về phía La Khanh với Tạ Phi, chớp chớp mắt, "Các người nói có khi nào tại tôi biểu hiện có hơi rụt rè kín đáo rồi?"
Không, cậu một chút cũng không rụt rè, không chút kín đáo, thiếu niên ơi.
La Khanh và Tạ Phi nhìn nhau một cái, sau đó cùng lắc đầu.
"Ngày mai cậu ta sẽ trở lại," La Khanh tính toán trong lòng một hồi lại nói:"Nhưng nếu cậu muốn gặp được cậu ta chắc phải đợi thêm một tuần nữa."
"Tại sao chứ?"
"Cậu ta cũng có công việc của riêng mình, dù sao công việc của cậu ta cũng khá đặc thù." La Khanh nhún nhún vai, "Tôi khuyên cậu vẫn nên sớm từ bỏ mới tốt, muốn theo đuổi cậu ta, cái giá phải trả vĩnh viễn nhiều hơn so với những gì trong tưởng tượng của cậu."
Tô Lê cảm thấy đáng nghi, La Khanh nói chuyện lại chỉ chịu nói một nửa, dựa vào con đường tư duy cậu ta, hoàn toàn không có cách nào hiểu được ý vị sâu xa của đại thần. Mà không đợi cậu ta hỏi thêm gì, La Khanh đã đem Tạ Phi kéo đi.
"Tại sao anh lại khuyên cậu ấy buông tay?" Tạ Phi xoay đầu nhìn Tô Lê một cái, "Cậu ta với Ninh Hàn cùng một chỗ không tốt sao?"
"Phu nhân, trên thế giới này có một loại người, cậu khuyên họ buông tay, họ lại càng không chịu buông tay." La Khanh mỉm cười, "Tôi chỉ đứng ở góc độ bạn bè để nhắc nhở cậu ta thôi."
Nhắc nhở? Tạ Phi bỗng nhớ tới bối cảnh của Ninh gia, La Khanh nói cậu ta cũng có công việc của mình, mà công việc này ... trái tim Tạ Phi khẽ run, lo lắng hỏi: "Vừa rồi anh nói phải trả giá rất nhiều là có ý gì chứ?"
"Cậu có biết năm đó khi tôi kết giao bằng hữu với Ninh Hàn người trong nhà tôi phản ứng như thế nào không?" La Khanh nhướn mày nói: "Tôi bị cha già nhốt lại nguyên một tháng trời, mệnh lệnh không cho phép tôi qua lại với người có bối cảnh không sạch sẽ. Sau khi Ninh Hàn biết chuyện liền chủ động cách xa tôi, không cùng tôi nói chuyện. Người khác nói cậu ta lãnh khốc vô tình, nhưng con người cậu ta lại rất trọng tình trọng nghĩa."
"Vậy hai người bây giờ ......"
"Ninh gia là Ninh gia, Ninh Hàn là Ninh Hàn. Thế lực nhà họ là một tay cha Ninh Hàn gây dựng lên, Ninh Hàn là con trai độc nhất, cậu ta không có sự lựa chọn nào khác. Cậu ta thích yên tĩnh, thích hát kịch, nhưng sau khi cha cậu ta biết được liền đem toàn bộ phục trang của cậu ta đi đốt sạch, sau đó đưa cho cậu ta một khẩu súng. Lần Ninh Hàn bị bắt cóc hồi nhỏ, rất nhiều người trong lớp bị liên lụy theo, nhưng vì sợ hãi với thế lực của Ninh gia nên không có gia trưởng nhà nào dám ra mặt, nhưng cũng từ đó trở đi, người trong lớp càng không có ai nguyện ý chơi cùng với cậu ta nữa.
"Cho nên đến hiện tại bạn bè của cậu ta cũng chỉ có hai người là tôi và Cố Tiêu, Cố Tiêu từ nhỏ đã là cô nhi, không sợ trời không sợ đất, theo cách nói của cậu ta, dù có bị người ta xé nát cũng chẳng có ai thương tâm. Tôi sao ... ông già nhà tôi cũng được coi là người cứng rắn, khó giải quyết, người khác cũng không dám động đến tôi. Ninh Hàn mười sáu tuổi bắt đầu tiếp nhận quyền lực, đến hiện tại, cha cậu ta ở nước ngoài nghỉ ngơi, mà cậu ta có thể ở đây tự do hát kịch, trong đó phải bỏ ra sự nỗ lực nhường nào, Tô Lê vĩnh viễn đều không biết. Cậu ấy chỉ nhìn thấy được cái đẹp của Ninh Hàn, lại không thấy được những vết thương chằng chịt trên người cậu ta."
Tạ Phi trầm mặc thật lâu. Thế giới của Ninh Hà cậu cũng không hiểu, cũng chưa từng tiếp xúc qua, những lời miêu tả nhẹ nhàng thoảng qua đó lại bao hàm biết bao nhiêu là thống khổ mà người khác không cách nào hiểu được, cũng không bao giờ nghĩ tới. Nhưng lúc này , cũng cần suy ngẫm thât lâu mới hiểu được ý tứ mà La Khanh muốn nói, "Ý của anh là nói, Tô Lê ở cùng cậu ta sẽ gặp nguy hiểm?"
"Bên cạnh Ninh Hàn sẽ không có bất kì người lạ nào. Kể từ khi Tô Lê tới tiếp cận cậu ta, tất cả về cậu ấy đều đã bị điều tra rõ ràng. Dù Ninh Hàn không tra, những thủ hạ dưới tay cậu ta cũng sẽ đi tra. Bối cảnh gia đình Tô Lê rất sạch sẽ, cũng rất bình thường, sinh hoạt vốn nên có của cậu ấy chính là một cuộc sống bình yên an ổn. Tôi có thể nhìn ra Ninh Hàn đã động tình với Tô Lê, nhưng một khi Ninh Hàn tiếp nhận cậu ta, Tô Lê sẽ trở thành một trong những điểm yếu lớn nhất của cậu ta. Tiểu Ninh Tử có lẽ cũng đang rất đau đầu đi." La Khanh nhún nhún vai, biểu thị bản thân cũng hết cách.
"Cho nên?"
"Cho nên, Tô Lê theo đuổi Ninh Hàn liền giống như Đại sư Tam Tạng muốn theo đuổi Quan âm nương nương, khó nha."
Nhìn bộ dáng lắc đầu của La Khanh, Tạ Phi oán thầm anh đây là ví dụ kiều gì chứ. Liếc anh ta một cái, "Sao tôi thấy anh giống như rất vui khi nó trở thành như vậy nhỉ."
"Chẳng lẽ phải để Tiểu Ninh Tử cô đơn đến già sao? Cậu ta thực không dễ dàng gì mới thoát khỏi cái phiền muộn tính hướng không rõ ràng nha, tên Cố Tiêu kia vui tới điên luôn rồi, nếu không phải bị tôi với Ninh Hàn chặn lại thì đã sớm tìm tới Tô Lê giao lưu tình cảm rồi."
Tạ Phi nhìn bộ dáng thả lỏng cùng vui sướng khi người gặp họa của La Khanh, thật muốn hỏi anh ta năm đó anh ta làm như thế nào mới làm cho người nhà đồng ý cho anh ta kết bạn cùng Ninh Hàn cơ chứ. Còn có, nhiều năm như vậy lẽ nào không có gặp phải nguy hiểm gì hay sao? Nhưng nhìn tình cảm La Khanh biểu hiện ra mỗi khi nhắc tới Ninh Hàn lại dành nhịn xuống không hỏi tiếp. Tình bằng hữu giữa ba người bọn họ, có lẽ không cần người ngoài hỏi nhiều. Vấn đề giữa Tô Lê và Ninh Hàn, cũng chỉ hai người họ có thể giải quyết, muốn cởi được nút thắt vẫn nên tìm người buộc, Tạ Phi ở đây nghĩ sao cũng không giúp được gì. Vậy nên, cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trộm nhìn La Khanh mấy cái, do dự hồi lâu mới lấy dũng khí hỏi:
"Ngày mai ... ngày mai chúng ta mấy giờ thì xuất phát?"
"Ngày mai?" La Khanh hơi ngừng lại, tiếp theo mới phản ứng được ngày mai là ngày gì, phụt cười ra tiếng, cũng không quan tâm bên cạnh có người nào hay không, xoa xoa mái tóc Tạ Phi, "Phu nhân cậu nôn nóng?"
"Anh mới nôn nóng á!" Tạ Phi bực mình đáp. Tiếp theo liền đỏ hồng cả mặt, xoay đầu tránh né, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ nghĩ có cần chuẩn bị chút quà gặp mặt hay không ......"
"Qùa gặp mặt à, tôi nghĩ xem nào ......" La Khanh vuốt cằm, vờ suy nghĩ, nghĩ chưa tới ba giây, thành khẩn đưa ra ý kiến: "Nếu không phu nhân cậu tắm rửa sạch sẽ sau đó đóng gói gửi qua đi?"
"Cút!" Tạ Phi không thèm quan tâm đến tên chết tiệt này nữa, xoay đầu liền bỏ đi.
La Khanh nhanh chóng đuổi theo, nhẹ nhàng kéo giữ cánh tay Tạ Phi, "Phu nhân ơi, đừng giận mà, ngày mai tôi tới đón cậu, mặc cậu phân phó, thế nào?"
"Qủy mới tin mi." Tạ Phi lén nhìn bốn phía, "Anh mau buông tay ra, sắp tới giờ vào lớp rồi!."
"Không buông." bàn tay La Khanh xoay một cái, lập tức mười ngón đan xen với tay Tạ Phi, nắm thật chặt, cả khuôn mặt đều là nụ cười làm được chuyện xấu.
Tạ Phi tức tới ngứa răng, phẫn nộ trừng qua.
Bời vì dăm ba tốp sinh viên từ xa đi tới, âm thầm hâm mộ nghĩ: Quan hệ giữa thầy La và Tạ Phi thật tốt nha.
Người dịch: Hana_Nguyen