Buổi tối hôm đó, Tô Lê và Ninh Hàn đều không có xuất hiện trước mặt quần chúng thêm một lần nào nữa. Những hán tử trong nhà hát kịch bề ngoài vẫn duy trì vẻ mặt trấn tĩnh yên lặng đợi thêm hơn mười phút đồng hồ, sau khi xác định thiếu gia nhà mình không có ý định quay trở lại mới lấy bừa một cái lí do đem cả đám quan khách tiễn đi, tất nhiên Tạ Phi và La Khanh được giữ lại.

Tạ Phi vốn được sắp xếp trên lầu hai xem kịch, nhưng vừa nghĩ tới bóng lưng của Ninh Hàn liền khó tránh khỏi có chút lo lắng cho Tô Lê. Cậu nhanh chóng kéo La Khanh đi tới trước cửa hậu đài, chỉ thấy cánh cửa hậu đài đóng chặt, dường như có âm thanh cãi vã truyền ra. Vừa định gõ cửa lại bị La Khanh giữ lấy.

"Phu nhân à, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên quan sát tình hình trước mới tốt."

"Quan sát?" Tạ Phi hoài nghi hỏi.

La Khanh chớp chớp mắt, "Có một câu nói chính là phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe."

Nghe xong, trung tâm phản ánh của Tạ Phi hiếm khi có một lần linh nghiệm, chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó hai người chỉ thấy từ bên trong truyền đến một số âm thanh làm người ta mặt đỏ tai hồng trái tim gia tốc. Hứ.

Kéo kéo ống tay áo La Khanh, vành tai Tạ Phi có hơi phát nhiệt, xoay người nhanh chóng rời đi, "Chúng ta đi."

La Khanh mỉm cười lắc đầu, nhanh chóng đi theo phu nhân nhà mình. Tạ Phi thấy anh ta cười đến vui vẻ như vậy, bất ngờ trở mặt tức giận hỏi: "Có gì đáng buồn cười chứ?"

La Khanh khoanh tay, "Tình hướng của Tiểu Ninh Tử rốt cuộc đã được xác định, người bạn là tôi đây thực lòng cảm thấy vui vẻ cho cậu ấy nha, đáng tiếc là Cố Tiêu không có ở đây."

"Cố Tiêu?"

La Khanh giờ mới nghĩ ra, đây là lần đầu tiên Tạ Phi nghe tới cái tên này. Lần trước lúc ở nhà hàng Cố Tiêu giả trang thành nhân viên phục vụ, sau đó lại theo La Khanh đi ngồi chồm hỗm góc tường nhà người ta nửa buổi tối, thế nhưng Tạ Phi vẫn luôn không biết rõ chân tướng sự việc của ngày hôm đó, càng không biết La Khanh còn có một thằng bạn thân sáng chói đến thế. Lúc này La Khanh cười nói: "Cậu ta là một người bạn thân của tôi, cùng tôi với Ninh Hàn là bộ ba thằng bạn thân, phu nhân có hứng thú muốn gặp mặt làm quen không?"

Tạ Phi ngẩn người một cái, cũng không có ý định từ chối. La Khanh từng nói bản thân anh ta cũng đã comeout, hiện tại anh ta lại có ý định đem bạn bè thân thiết của mình giới thiệu cho cậu làm quen, nói không cảm thấy vui mừng chắc chắn là lừa người dối mình. Nên biết, lúc Tạ Phi kết giao với Hạ Thanh Hà, suốt năm năm liền, trừ những người bạn chung trong game cậu không biết tới bất cứ một người bạn nào bên ngoài đời thực của anh ta. Lúc đó vẫn còn trẻ tuổi, cậu cũng không nghĩ nhiều, sau đó nghĩ lại mới phát hiện bản thân như bị giấu kĩ đi vậy, là thuộc tính gặp ánh sáng liền chết yểu.

Đau lòng sao? Khẳng định là có đau lòng. Nhưng lúc đó trái tim cậu tê liệt giống như hòn đá, cảm giác đau lòng cũng dần phai nhạt. Những năm gần đây thật không dễ dàng mới hòa hoãn lại thì La Khanh lại xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Cả ngày cứ phu nhân đến phu nhân đi, không xấu hổ không lo lắng, chỉ sợ người ta không biết đây là phu nhân nhà anh ta ấy.

Lúc đó chỉ cảm thấy thế giới đúng là lắm người kì quái.

Nghĩ lại, Tạ Phi vô ý thức nhìn vào vẻ mặt lúc này của La Khanh, mỗi khi cậu có ý định lùi bước, chỉ cần nhìn vào nụ cười tràn đầy tự tin cùng bất chấp tất cả trên khóe môi của anh, bản thân cậu lại như được tăng thêm dũng khí vững bước tiến về phía trước. Một lần lại một lần, đến cả cơ hội suy nghĩ tới chuyện lùi bước đều không có.

"Phu nhân, cậu nhìn chằm chằm vào mặt tôi như vậy làm chi đâu?" Thời khắc chú ý tới phu nhân đang nhìn mình La Khanh liền dùng ánh mắt hứng thú mang theo ý vị thâm trường nhìn qua, "Không xấu hổ không thẹn thùng nữa hả."

Nếu anh đây lại trẻ ra vài tuổi, anh đây nhất định sẽ không cần hình tượng mà xông qua nhổ cho mi vài ngụm nước miếng. Tạ Phi thầm nhủ trong lòng, miệng lại không chậm trễ phản bác lại, "Là do anh hiểu sai ý nghĩa của nó thôi."

Hai người câu được câu chăng cùng nhau rời khỏi Nhà hát kịch. La Khanh thấy cậu không phản đối liền xác định lần sau muốn đem Tạ Phi đến gặp đám bạn thối tha của mình. Buổi tối về tới nhà cũng đã muộn, vậy nên hai người cũng không onl game nữa.

Không thể không nói tâm trạng mấy ngày nay của Tạ Phi đặc biệt tốt, tạo cảm giác gió xuân phơi phới, nhưng đến ngày thứ hai, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm trái tim cậu thắt chặt khó chịu.

Nói là sự cố bất ngờ, thực ra cũng không tính là bất ngờ.

Buổi sáng cậu với Đái Thư tới công ty khác tham gia một buổi hội thảo, có vài công ty cùng ngành tham gia, mọi người đều có quen biết, riêng chỉ chuyện bận rộn chào hỏi mọi người ở đây cũng đã mất khá nhiều thời gian của Tạ Phi. Chỉ là hội thảo mới mở được một nửa, bất ngờ có một người bước tới -- chính là La Lập Hằng, ông chủ lớn đầu tàu trong ngành xuất bản trong nước.

Ba chữ La Lập Hằng này mặc dù như sét đánh ngang tai, nhưng Tạ Phi chỉ là một ông chủ nho nhỏ, trước đây ngay cả khuôn mặt của La Lập Hằng có hình dáng ra sao đều không biết tới. Vừa nghe nói người này tới đây, bất giác hiếu kì nhìn thêm vài cái. Vừa nhìn cậu liền nhìn ra có chuyện.

La Lập Hằng là một người đàn ông có cảm giác thành thục ổn trọng, khuôn mặt được năm tháng mài dũa càng thêm dẻo dai nhẫn nại, có thể nhìn ra thời trẻ cũng là một anh chàng đẹp trai phong độ. Khí thế toàn thân tỏa ra cảm giác không giận tự uy, nghe nói người này thời trai trẻ đã từng tham gia vào quân đội, còn là làm đặc chủng binh. Sau khi xuất ngũ mới bắt đầu tiến vào lĩnh vực kinh doanh, dựa vào tài năng của bản thân cùng sự giúp đỡ của bạn bè chiến hữu, những năm gần đây đã ngồi vững trên vị trí dẫn đầu trong ngành xuất bản trong nước, là người luôn giữ mình trong sạch, chỉ có một chuyện đặc sắc duy nhất chính là sự tích quang vinh khi theo đuổi bà xã năm đó nháo tới gió mưa khắp trời thành phố.

Tạ Phi nhìn ông ấy, lòng hiếu kì trong đầu lập tức được gợi ra, suy nghĩ một hồi mới giật mình tỉnh táo, cậu thầm chửi bản thân, Tạ Phi mi thực sự bị đám người bang Nhược thủy dạy hư rồi, việc riêng của người ta mi quan tâm làm cái gì, lo việc của mình đi.

Hội thảo vẫn đang tiếp tục, ánh mắt của Tạ Phi bắt đầu không tự giác quét tới người ngồi trên ghế khách mời bên kia, cảm giác kì quái khó hiểu vẩn vương trong long. Sao cậu luôn cảm thấy khuôn mặt kia tạo cảm giác quen thuộc khó nói lên lời nhỉ, dường như từng gặp qua ở đâu đó rồi.

Cảm giác này vẫn kéo dài đến khi hội thảo kết thúc, Tạ Phi cũng không nghĩ ra nguyên cớ do đâu nên cậu không quá để trong lòng. Đến khi thư kí của La Lập Hằng đến mời cậu qua bên đó, Tạ Phi mới ý thức được sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy.

Xác thực không hề đơn giản. La Lập Hằng vừa mở miệng nói một câu liền dọa sợ Tạ Phi đứng đơ tại chỗ.

"Tên tiểu tử chết tiệt La Khanh không nhắc về tôi với cậu à?"

Não bộ của Tạ Phi giống như bị người ta gõ cho mấy cái, ngốc lăng nhìn La Lập Hằng, nhất thời không phản ứng kịp, cậu chỉ biết vô ý thức gật gật đầu. Thấy vậy La Lập Hằng nhíu chặt hai hàng lông mày, dường như đối với phản ứng chậm chạp của cậu có hơi bất mãn.

"Tôi là ba nó." La Lập Hằng tiếp tục ung dung bồi thêm một câu, ánh mắt đánh giá Tạ Phi chưa từng thu hồi lại.

Vị tiên sinh này, tôi khẳng định là tôi có thể đoán ra được chuyện đó có được không? Tạ Phi cũng không phải loại người phản ứng chậm chạp, nhiều năm lăn lộn trên thương trường cũng mài dũa ra được sự phản xạ nhạy bén, cậu sao còn không hiểu rõ ý tứ của La Lập Hằng. Chỉ là trong tình huống hiện tại mà nói, tình hình còn chưa rõ, vẫn nên gọi bằng tiên sinh cho an toàn, "La tiên sinh, chào ngài, tôi là Tạ Phi."

Nghe vậy La Lập Hằng thật lâu không có đáp lời. Chỉ nhìn thẳng Tạ Phi một lúc lâu, đến khi cậu bị nhìn tới toàn thân phát lạnh, không biết vị ba La này chuẩn bị làm thế nào với cậu. Thật lâu sau đó mới nghe ông nói một câu: "Ừm, tôi biết."

Tình huống có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ. Tạ Phi nghĩ vậy, ổn định lại tâm trạng, nỗ lực làm dáng vẻ của bản thân ung dung bình tĩnh một chút, mặc dù không đối mặt trực tiếp với La Lập Hằng nhưng ánh mắt cũng không có ý định trốn tránh, "Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"

Nghe được giọng nói đạm nhiên của Tạ Phi, La Lập Hằng ngược lại có điểm kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc chỉ chớp lóe lên trong đôi mắt ông rồi ngay lập tức biến mất, vẻ mặt ông vẫn trầm ổn như cũ. Ông ta đứng dậy, hành động và ngôn từ còn lưu giữ một chút khí chất thói quen của quân nhân, ánh mắt thờ ơ nhưng mạnh mẽ nhìn về phía Tạ Phi,"Tối thứ bảy về nhà ăn bữa cơm."

"Dạ ... hả?" Tạ Phi hoảng sợ, nhìn bóng dáng La Lập Hằng bước từng bước lớn rời khỏi hội trường, vậy là xong rồi hả? Tác phong xử lý công việc dứt khoát quyết đoán như vậy, nhưng ngài có thể quay lại giải thích dùm tôi đây là cái tình huống gì không vậy? !

Gặp gia trưởng sao? Hay là đi thụ hình nhỉ?

Nhưng không ai hiểu được sự hoảng hốt vạn phần của Tạ Phi, vị thư kí của La Lập Khanh cũng chỉ hướng cậu cười cười, hảo tâm nhắc nhở cậu ta thêm lần nữa liền nhanh chóng bỏ đi.

"Tạ tiên sinh, ý của tổng giám đốc là bảo cậu và anh La cùng nhau trở về, thực ra cậu không cần thiết phải lo lắng như vậy đâu."

Không cần thiết phải lo lắng em gái mi.

Tôi nói mà, tại sao lại thấy bộ mặt kia sao mà quen đến thế, thì ra chính là phiên bản La Khanh thời trung niên. Nhưng sao ông ấy lại biết đến cậu nhỉ? Tạ Phi có hơi khó hiểu, nhưng sự khó hiểu này chỉ duy trì được ba giây, Tạ Phi liền có một kết luận chính xác -- Không phải La Khanh thì còn ai vào đây được nữa?

Không nói hai lời, cậu phải gọi điện thoại cái đã.

"La Khanh, nửa tiếng sau đến tiệm cà phê lần tước gặp tôi." nghĩ nghĩ, vẫn là gặp mặt nói chuyện trực tiếp mới tốt.

Nói thực thì đây không phải lần đầu tiên Tạ Phi hẹn gặp La Khanh, nhưng La Khanh vừa nghe được chính cung nương nương Tạ Phi dùng khẩu khí thi hành mệnh lệnh liền biết có chuyện rồi. Suy ngẫm một lúc liền nghĩ đến vài cái khả năng. Sau khi đến tiệm cà phê, quả nhiên thấy được đôi lông mày của Tạ Phi đang nhíu chặt, sắp dính lại với nhau luôn rồi.

"Xảy ra chuyện gì rồi sao?" La Khanh ngồi xuống trước mặt cậu, trên bàn cũng đã đặt sẵn tách cà phê.

Tạ Phi không quang co mà trực tiếp nói vào chuyện chính, "Ba anh kêu tôi thứ bảy về nhà ăn cơm."

Bàn tay cầm tách cà phê của La Khanh hơi ngừng lại, đặt trở lại bàn cười nói, "Lão già kia không nhịn được nữa rồi."

"Anh nghiêm túc một chút." Hôm nay Tạ Phi đặc biệt nghiêm túc.

"Thả lỏng đi nào phu nhân ơi, nhà tôi cũng không làm cái chuyện buôn bán người trái phép đâu mà sợ."

"Ai thèm lo lắng cái đó." Trong lòng Tạ Phi đang rối bời lắm nè, nghe La Khanh trêu đùa lại càng thêm tức giận, "Anh đem chuyện về tôi nói với ba anh từ lúc nào?"

"Lần trước lúc cùng đi ăn cơm đó." La Khanh thành thực thú nhận, "Giữa chừng không phải tôi đi lên lầu trên một lúc sao? Thuận miệng nói luôn."

Mẹ nó, lần đó ông đây còn chưa biết mi chính là Diệp lạc ô đề đi? "Anh đã giới thiệu với ba anh như thế nào rồi hả?"

"Muốn biết sao?" La Khanh túm lấy bàn tay Tạ Phi, cười hỏi.

Tạ Phi hừ một tiếng, rõ ràng là anh tự mình muốn nói.

Vậy nên La đại nhân chẫm rãi kể lại đầu đuôi cậu chuyện ngày hôm đó. Thì ra hôm đó anh ta đi lên phòng riêng trên lầu, sau khi hàn huyên một lúc liền bị bắt ngồi xuống uống vài ly rượu với mọi người ở đó, đúng lúc ngồi xuống ngay bên cạnh ông già nhà mình. Ông già nhà anh từ trước tới nay đều đối xử với anh vô cùng lạnh nhạt, giống như người quản lý quân đội nhìn một tên tiểu binh vậy, ông già dùng ánh mắt giống như duyệt binh mà liếc anh ta một cái rồi mới hỏi, "Đi cùng với ai ở dưới lầu?"

La đại nhân ưu nhã uống một ngụm rượu, nói với ông già nhà mình, "Phu nhân nhà con."

La Khanh sớm đã comeout, Ba La tự nhiên hiểu rõ giới tính của vị phu nhân này. Chỉ hơi nhướn mày có chút kinh ngạc. Thằng con trai nhà ông mặc dù đã comeout nhưng chưa từng thấy nó qua lại hay dắt người nào về nhà, trước khi comeout với sau khi comeout cũng không khác biệt gì cả, cũng không nghe nói nó có ai đó ở bên ngoài. Làm một người đàn ông, ông già này cũng phải cảm thấy nó có hơi không bình thường.

"Tên là gì?"

"Tạ Phi."

"Trước đây sao không thấy nhắc tới?"

"Còn chưa theo đuổi đến tay đâu."

Ba La liếc thằng con trai nhà mình thêm lần nữa, "Này là như thế nào?"

"Ba cho rằng con giống ba sao, tùy tiện khiêng về là xong à?"

Ba La trầm mặc một lúc lâu, "Đem cậu ta về cho ta xem."

"Không được, ngài sẽ dọa sợ cậu ấy mất, dọa hỏng rồi ngài bồi thường cho con sao?" La đại nhân điềm nhiên uống thêm ngụm rượu nữa, thuận tay kẹp lấy hạt lạc bỏ vào miệng. Người xung quanh đều tự ý thức được nên ai bận việc người lấy, không có làm phiền đến cuộc nói chuyện thân mật giữa hai cha con nhà này.

Ba La trừng thằng con thối tha nhà mình một cái, "Cậu muốn tạo phản hả?"

"Mẹ con mới là Võ tắc thiên."

"......" Ba La yên lặng ăn thiệt vô mình.

"Nói chung trong vòng hai tuần này ba không được tới can thiệp vào chuyện của con."

Vậy nên đây chính là nguyên văn cuộc đối thoại của đôi cha con nhà họ La. Tạ Phi nghe xong liền tiến nhập vào trạng thái trầm mặc dài hạn.

Thế giới này thực kì diệu.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play