Yến tử ổ chờ đợi đáp án của Tạ Phi, rất nhiều người cũng đang đợi đáp án của Tạ Phi. Lúc này thời gian trôi qua dường như thực chậm chạp, đặc biệt khó chờ đợi, nhưng lại không có một ai nghĩ tới chuyện làm phiền tới cậu.

Tạ Phi nhìn mấy khung nói chuyện đặc biệt yên tĩnh trên màn hình, trong đầu không ngừng tua đi tua lại mấy câu nói vừa rồi của Nhan Hòa, tâm trí cậu lúc này chập trùng dậy sóng, nhưng Tạ Phi không lựa chọn thoát game trốn tránh, mà cậu hít sâu một hơi rồi nhanh chóng nhập một đoạn tin nhắn vào khung chat với Yến tử ổ.

Mộ Nha: Không được.

Nhan Hòa nói cho Hạ Thanh Hà cơ hội, mà Tạ Phi chỉ trả lại hai chữ: Không được. Sau đó cậu lưu loát đem giao diện nhắn tin với Yến tử ổ tắt đi, kéo vào danh sách đen, giống như cậu nói trước đó, đây là lần nói chuyện duy nhất, cũng là lần cuối cùng.

Cậu nói được làm được.

Hiện tại cậu rất muốn đăng xuất game rồi một mình yên tĩnh, nhưng nhìn thấy id của Diệp lạc ô đề tay cầm chuột của cậu liền dừng lại. Vài giây sau, Tạ Phi di chuyển chuột đến hình đại diện của anh, phát hiện Diệp lạc ô đề đang trọng đội ngũ đánh phó bản, mà đội ngũ ở trạng thái đã đầy.

Vừa rồi còn vui vẻ mở cừu sát giết Yến tử ổ như vậy, mới bao lâu mà đã không thèm quan tâm gì sất đi đánh phó bản rồi? Tạ Phi cảm hấy buồn bực trong lòng, nhăn mày nghĩ muốn gửi tin nhắn cho anh cuối cùng lại bực mình tắt giao diện tán gẫu đi.

Nhưng vừa tắt đi Tạ Phi lại cảm thấy khó chịu: Tạ Phi mày bị làm sao vậy? Anh ta làm cái gì thì có liên quan gì tới mày đâu chứ?

Nhưng Tạ Phi vừa định đăng xuất game thì lại nhận được tin nhắn Diệp lạc ô đề gửi qua.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu nói chuyện xong chưa? Nói xong rồi thì tới lãnh địa bang hội chờ tôi.

Chờ anh? Chờ anh làm cái gì? Tạ Phi trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu anh đang làm cái gì thế?

Diệp lạc ô đề: Phu nhân không thèm quan tâm tới vi phu, vi phu chỉ đành đi kiếm tiền nuôi hai miệng ăn nhà chúng ta nè.

Nhìn dòng chữ như chất chứa đầy sự đáng thương của Diệp lạc ô đề, Tạ Phi thực sự không có cách nào với người này. Cái gì mà 'đi chết đi' nha, 'cút' a, 'đi ly hôn', Tạ Phi tự nhận lời nào cũng từng nói qua, nhưng Diệp lạc ô đề giống như đã miễn dịch với tất cả; đao thương bất nhập, có kĩ năng tự động bỏ qua đỉnh cấp.

Hình như quan hệ phu phu này đã mọc rễ ăn sâu rồi? Bị keo 502 dán chặt? Tạ Phi một mình suy nghĩ lung tung, một lúc sau mới phát hiện bản thân đã tự mình chạy tới lãnh địa bang hội Nhược thủy tam thiên rồi, cậu vừa đến nơi liền được một nhóm bang chúng Nhược thủy tam thiên vui mừng khôn xiết dùng tư thái 'thần thiếp sợ hãi' khua chiêng gõ trống nghênh đón, sau đó chính là gọi bạn kết bè, có thể trở lại đều quay trở về.

Lúc này Tạ Phi mới nghĩ ra đây là lần đầu tiên cậu đến chỗ này. Tạ Phi tiếp tục phiền não: Mày đang làm cái gì, cứ vậy ngoan ngoãn nghe lời chạy tới đây?

(Bang hội) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Thần phu đại nhân rốt cuộc vào cửa rồi, hạnh phúc quá đi (khóc lớn)(khóc lớn)

(Bang hội) Nhược nữ tử: Khắp trốn vui mừng! Ban lệnh ân xá thiên hạ!

(Bang hội) Cà sa như hỏa: Lão nạp bấm đốt tay tính toán, sao bang hội vẫn thiếu một vài người nha? Văn tử, Yêu nghiệt, Cúc tỷ mấy người đâu rồi? Diệp lạc cũng không ở đây.

(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Bọn họ đi hủy diệt địa cầu rồi ....

(Bang hội) Ngẫu nhĩ quân: Tôi cảm thấy nguyên nhân có lẽ do vừa rồi Yêu nghiệt làm đổ bình dấm trên kênh thế giới, sau đó bị Văn tử bắt đi làm chuyện không dám gặp người rồi ~

(Bang hội) Thiên triều nữ hán tử: (máu mũi) còn Cúc tỷ với Diệp thần đâu? Chắc không phải đang rình.. rình coi đi?!

(Bang hội) Mộ Nha: ......

Trong đầu đám người này cả ngày suy nghĩ cái gì thế trời? Xem đi, em gái có bình thường tới đâu sau khi gia nhập vào Nhược thủy tam thiên thì tự trọng cùng với máu mũi đều rớt xuống ba ngàn thước rồi. Ngẫu nhĩ quân nhìn qua là một bạn nhỏ thích bán manh, thực chất là một tên thối nát tù tận trong xương tủy.

Thực ra Nhược thủy tam thiên mới đầu cũng không có như vậy, mục đích khi mới sáng lập lên nó là một bang hội lành mạnh, hướng về phía trước, bốn mươi năm độ tươi mới, Nhược nữ tử cũng từng nghĩ thu một vài em gái hoạt bát đáng yêu về bang. Thế nhưng khi mấy em gái này ở trên kênh bang hội cầu mang theo cầu giúp đỡ thì Yêu nghiệt với Văn tử lại chỉ biết đi pk với chơi gay, sau đó Cà sa tên đầu trọc kia chỉ biết ở bên cạnh thêm củi đốt nhà, Đại thấp huynh cười mà không nói, dẫn đến vô số em gái thương tâm lần lượt rời bang.

Nhưng không sao, dàn em gái này ngã xuống, còn có trăm ngàn em gái khác đứng lên! chỉ có điều về sau những em gái nghe danh mà tới có đến năm mươi phần trăm đều là nữ hán tử, còn năm mươi phần trăm còn lại chỉ biết chảy máu mũi với mấy tên gay trong bang.

Tạ Phi đối với lịch sử tồn tại của Nhược thủy không biết nhiều, có điều khoảng thời gian này cậu tiếp xúc với Diệp lạc ô đề cùng tên dở hơi Tô Lê khá nhiều, tâm lý chịu đựng có thể nói là thấy nhiều thành quen, sớm không còn cái gọi là kinh ngạc nữa. Mà lúc quần chúng khoanh chân ngồi xếp hàng nói chuyện tán phét ở lãnh địa bang hội, nhân vật chính trong câu chuyện cũng vừa kịp trở lại.

Cúc phân thiên hạ ngồi trên ngựa, từ cửa vào của lãnh địa bang hội nhanh chóng phi thân qua đây, trên đầu một dòng văn tự "Oá ha ha ha ha bà đây trở lại rồi!" kéo dài đến vô tận. Diệp lạc ô đề vẫn như cũ, trường bào tung bay trong gió, tiêu sái xuất trần, không nhanh không chậm đi ở phía sau. Còn về Văn tử với Yêu nghiệt, quấn quýt lấy nhau ở phía sau, quấn nguyên một đường.

La Khanh vừa tới liền thấy được Mộ Nha trong nhóm người ở đây, anh thi triển khinh công nhẹ nhàng lướt qua đầu nhóm quần chúng đáp xuống trước mặt Mộ Nha.

(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu thực sự đợi tôi ở đây a, tôi rất hạnh phúc.

Cái giọng điệu này, Tạ Phi thực muốn đập cho anh ta một phát, nhưng cậu còn chưa kịp đập, Diệp lạc ô đề cùng bốn người trong đội ngũ của anh ta bắt đầu mở chế độ đại gia không cần tiền đem đồ ném đầy đất, một đống đồ vật linh tinh nhỏ nhặt bị họ lấy từ trong túi hành trang rải rác vứt xuống nền đất xung quanh, vứt một cách đàng hoàng chính đáng. Tạ Phi liếc nhìn một cái, nhìn thấy từng chuỗi tên vật phẩm, lại nghĩ tới vừa rồi mấy người Diệp lạc ô đề đi đánh phó bản, thực bất lực hỏi:

(Bang hội) Mộ Nha: Mấy người đi cướp sạch Tàng bảo các hử?

Tàng bảo các giống với phó bản đánh ra đèn Khổng minh, chuyên đánh ra một số đồ vật nhỏ lẻ, ví dụ như chong chóng nè, pháo trúc nè, diều các loại, đánh chết một con quái nhỏ có thể nhặt được một thứ, chủng loại vô cùng phong phú. Những vật phẩm này dùng để tặng người chơi đùa nghịch, đối với bản thân không có giá trị gì lớn, nhưng đối với tập thể có thể mang lại niềm vui nho nhỏ, rất nhiều đồ còn có thể đeo trên người coi như vật trang sức. Một đống lớn đồ của bọn Diệp lạc ô đề, có một số là đánh ra từ phó bản, một số là do người chơi dọn tiệm vứt cho, cái này .. ném đầy đất luôn.

(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Vì muốn chúc mừng chiến thắng trận chiến ngày hôm nay, mấy đồ vật dưới đất mọi người vui chơi tùy ý, không đủ ở đây vẫn còn. Những người có biểu hiện xuất sắc có thể tìm hội trưởng đổi thành cống hiến, trong kho bang hội tôi vừa để thêm mấy kiện trang bị, Vũ sư; Kiếm sư còn có người chơi Cung tiến thủ cũng có thể dùng. Cái khác thì mai lại bổ xung.

Diệp lạc ô đề nói xong, người trong bang hội càng thêm high, lần lượt đi nhặt mấy đồ trên mặt đất chơi tới quên trời quên đất. Vừa chơi đùa vừa nói chuyện, người mới người cũ loạn thành một đoàn.

Tạ Phi lại đứng nguyên đó không động đậy, tự nhủ: Đây được coi là kiếm tiền nuôi nhà? Mình cũng thực quên mất, Diệp lạc ô đề còn nguyên một cái hậu cung to lớn Nhược thủy tam thiên này đâu, thê thiếp thành đàn a.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân đang nghĩ cái gì?

Diệp lạc ô đề gửi tin nhắn qua, Tạ Phi nhìn một cái, thao tác Mộ Nha ngồi xuống, nhặt một cái chong chóng nắm trong tay,

Mộ Nha: Không nghĩ gì cả.

Diệp lạc ô đề: Vậy hử (Mỉm cười). Nhưng là vi phu nghĩ rất nhiều nha, vừa rồi khi cậu nói chuyện với Yến tử ổ, tôi thực sự không thể bình tĩnh được chỉ đành đi đáng phó bản.

Này là đang muốn giải thích với tôi sao?

Mộ Nha: À.

Diệp lạc ô đề: Hiện tại có thấy vui vẻ hơn chút nào chưa?

Vui vẻ? Tạ Phi nhìn hình ảnh trước mặt, vô số cây pháo hoa bắn lên trời tạo thành vầng sáng đủ màu, bị nhóm người chơi nắm trong tay điên khùng chạy vòng quanh khu quảng trường, mang theo ánh lửa lộng lẫy. Còn có một số người không biết nghĩ cái gì, nửa đêm đi thả diều, Diều được thả ra, nhưng vì cảnh đêm tối mù mịt, vừa thả ra liền không thấy bóng dáng đâu nữa, không thấy được cái gì hết. Mà cái nhóm ngu dốt kia vẫn cố ngưởng cổ lên nhìn, khi có ánh sáng của pháo hoa, nương nhờ chút ánh sáng đó tìm thấy con diều của bản thân mình, liền vui vẻ tới khoa chân múa tay.

Còn có bên kia, Văn tử không biết bắt lấy Yêu nghiệt làm cái gì, tay cầm sợi dây con quay, đuổi tới Yêu nghiệt chạy vòng quanh, bên cạnh có không ít người vây xem gào thét, cổ vũ hai người cố lên. Cúc phân thiên hạ là người bận rộn nhất, chỗ nào cũng có thân ảnh của cô nàng, đi đến đâu đám khung chữ chạy theo tới đó, đúng chuẩn một bà dì khó hiểu. Trung nhị ngược lại bị người ta ghét bỏ, có đến vài người nói với cậu ta, mẹ cậu ở hành tinh m77 gọi cầu về ăn cơm kìa.

Chỉ cần nhìn bọn họ đùa nghịch ở đó, bất giác tâm trạng Tạ Phi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, dường như được lây nhiễm không khí vui vẻ của mọi người.

Mộ Nha: Cảm thấy cũng được.

Diệp lạc ô đề: Vậy phu nhân có nguyện ý cho tôi biết vừa rồi cậu với Yến tử ổ đã nói những gì không?

Mộ Nha: Nếu tôi không muốn nói với anh thì thế nào?

Diệp lạc ô đề: Không thế nào hết, cậu có thể nhận được một cái ôm ấm áp từ vi phu (mỉm cười).

Diệp lạc ô đề không nói hai lời, dùng tư thế ngồi xuống giơ tay ra ôm lấy vai Mộ Nha, nhìn từ phía sau, Mộ Nha giống như chim nhỏ nép vào lòng anh ta.

Mộ Nha: .... Tôi có nói là không nói cho anh biết sao!

Diệp lạc ô đề: Vậy cậu nói đi ~

Tên này không hề có ý định buông tay a! Tạ Phi mím môi, giống như xuyên qua bóng đêm nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Diệp lạc ô đề, thầm nghĩ muốn quăng cho anh ta mấy roi.

Mộ Nha: Chuyện về Thập sát đừng nói với tôi anh không biết gì hết ha, Thương Hải kết hôn với phụ nữ, vứt bỏ tôi. Vừa rồi Nhan vô qua đến giải thích với tôi, nói Thương Hải sau cùng quyết định hủy hôn, muốn tôi cho Thương Hải một cơ hội, có vậy thôi.

La Khanh nhìn những dòng chữ kia, khóe miệng treo lên nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu âm thầm thở dài: Không hổ là Tạ Phi, vẫn phương thức tường thuật đơn giản mà tinh chuẩn, giọng điệu lạnh nhạt, giống như chuyện không liên quan đến mình vậy. Chỉ là Hạ Thanh Hà a Hạ Thanh Hà, mất hết lương tâm đi cưới phụ nữ, loại việc vứt bỏ Tạ Phi đó, anh ta cũng có thể làm ra được, về sau, chuyện chắc chắn không có đơn giản như vậy thôi nha. Hai mắt La Khanh híp lại, đuôi mắt mang theo ý cười, lại làm người ta run rẩy sợ hãi.

Diệp lạc ô đề: Cậu trả lời của cậu như thế nào?

Mộ Nha: Kéo vô danh sách đen.

Phụt ... La Khanh không nhịn được cười, trận cười này đồng thời xóa tán đi tia cười lạnh nơi khóe mắt vừa rồi, nụ cười dần trở lên ấm áp. Lúc này anh thật muốn, rất muốn đem Tạ Phi ôm vào lồng ngực, vuốt ve mái tóc khen cậu một câu 'Phu nhân làm tốt lắm'.

Chỉ là hiện tại còn thiếu điều kiện, La Khanh quyết định từng bước tiến đến, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân ơi, cậu thực đáng yêu.

Diệp lạc ô đề vuốt ve sau đầu Mộ Nha, trái tim mềm nhũn.

Khuôn mặt Tạ Phi có chút hồng, mặc dù người bị đùa giỡn là Mộ Nha, sao cậu lại có cảm giác cùng bị đùa giỡn là sao chứ? Hả? Tại sao!

Mộ Nha: Anh làm cái gì, đừng có loạn động tay động chân.

Diệp lạc ô đề: Không làm gì hết nha, chỉ tại vì cậu mà tôi bỗng cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Bởi vì ... tôi sao? Tạ Phi bắt đầu im lặng, không biết nói sao mới tốt. Mà cũng vào lúc này, bỗng một tia ánh sáng lóe lên, Tạ Phi còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Diệp lạc ô đề vốn dĩ đang ôm ấp Mộ Nha bỗng biến thành ... biến thành một viên tròn!

Tạ Phi chớp chớp mắt, xác định bản thân không có nhìn lầm, quét mắt một vòng xung quanh, phát hiện bang Nhược thủy tam thiên đã biến thành nơi tập trung của những sinh vật phi nhân loại. Bánh bao, cỏ nước, đèn lồng, hoa Bá Vương, các loại đồ vật kì dị quái đản mắt to trừng mắt nhỏ.

Chờ đã! cái thứ đang vắt chân lên cổ chạy kia là cái gì vậy? Một... một tấm ván giặt đồ?

Tạ Phi nhìn xong mà suýt cười thành tiếng, trên quảng trường tiếng gào thét vang vọng bốn phía, 'Rốt cuộc là tên nào động tới thuốc biến thân?!'

Tìm kiếm không có kết quả, nhóm hấp hơi đó rốt cuộc đành chấp nhận hiện thực. Bởi vậy chỉ thấy một nhóm phi sinh vật không giống nhau, chạy loạn trên mặt đất, giống như các chủng tộc đại chiến chiếm lĩnh địa cầu.

(Gần) Kiệt xuất đích nhị bức: Oá ha ha ha ha cái người kia, cái ống nhổ kia là ai? Mau tới đây chụp ảnh với ta nào!

(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Câm mồm cái cây chổi lau nhà kia! Đại biểu vũ trụ tiêu diệt ngươi ! Đừng có chạy!

(Gần) Ngẫu nhĩ quân: Tại sao tui lại là viên Đại lực hoàn chứ? Tôi không muốn aa ~~~~~

......

Những người không bị biến thân lại lác đác chẳng được mấy người. Mộ Nha là một trong những người bảo toàn được nguyên thân, sau đó Tạ Phi nhìn cái viên tròn vo co dãn bên cạnh mình, chỉ hơi động một cái liền lăn qua lăn lại, phát ra âm thanh bo bo bo, ý cười trên môi cậu không cách nào kiềm chế.

Diệp lạc ô đề chẳng ư hử tiếng nào, hiển nhiên là đại thần mất nhiều thời gian để chấp nhận hiện thực hơn so với những người khác.

Viên tròn tròn này cực lớn, trắng nõn tròn vo, vừa mềm vừa có tính đàn hồi. Tạ Phi thích thú thao tác Mộ Nha đi qua chọt anh ta, liền thấy anh ta lăn tròn trên mặt đất, đôi mắt tròn vo mọng nước nhìn lên trời, thêm hai cục đỏ ửng xấu hổ bên dưới. Viên tròn này không tay không chân, không có cách nào đứng lên.

Diệp lạc ơi Diệp lạc, mi cũng có ngày hôm nay.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play