Đúng 3 giờ chiều ngày hôm sau, Tâm Dao vận một chiếc váy trắng thanh nhã, tóc để xõa cài thêm một chiếc nơ to, đến điểm hẹn.
Sở dĩ cô chọn Paradise thứ nhất là để Dịch Thành có thể tin tưởng, thứ hai là ở đó còn có Hải Nguyệt và Lý Yên, những người có thể giúp cô lúc cần.
Cô đến lúc hai giờ rưỡi, nhưng nhìn về phía một góc quán đã thấy một bóng lưng quen thuộc.
Thấy cô bước vào, Dịch Thành lập tức đứng dậy, muốn đi về phía cô song lại chần chừ, như có gì đó níu bước hắn lại.
Tâm Dao kiềm nén tâm tình xúc động của mình lại, đi lại nói với Lý Yên vài câu rồi mới chậm rãi đi về phía hắn.
“Dao Dao, anh…” Dịch Thành khó khăn mở miệng.
Nhìn vẻ ngoài tiều tụy của hắn, đoán là cũng mấy đêm không ngủ rồi, hình như còn ốm đi không ít.
Tuy có hơi mủi lòng, song cô biết mình không thể, cũng không nên mềm lòng với hắn.
“Dịch tổng, ngồi đi.” Tâm Dao cười nhẹ, không khí xung quanh nhất thời đông cứng chỉ vì hai chữ “Dịch tổng” của cô.
Không khí giữa hai người bây giờ vô cùng ngượng ngập, nghẹn ứ như không gian quánh đặc lại, ngột ngạt đến khó thở.
Không phải là không khí “công nghiệp” xem đối phương là không khí như trước đây, càng không phải sự ngọt ngào ấm áp, là hạnh phúc tràn trề như cách đây vài tháng.
Không khí giữa hai người hiện tại chứa đầy sự lúng túng, vô vàn điều muốn nói song lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Em… anh xin lỗi.” Dịch Thành không biết phải nói gì ngoài hai tiếng xin lỗi.
Việc cô phát hiện những tư liệu liên quan tới Bạch Liên mà hắn đã điều tra, còn có cả việc hắn ra tay giúp đỡ gia đình cô ta, cả đoạn clip mập mờ nữa, vốn dĩ đã rất khó để giải thích.
Nay lại thêm việc Khương Quân – anh trai cô, bắt gặp hắn ôm cô ta trong bệnh viện.
Cho dù hắn có dùng bất kì cách gì cũng không thể tẩy trắng cho một tờ giấy đã thật sự vấy mực đen.
Vậy nên, hắn không còn biết làm gì ngoài xin lỗi.
“Không cần xin lỗi.” Tâm Dao lắc đầu.
Xin lỗi thì được gì chứ, bù đắp được cho cô sao? “Anh chỉ cần ký tên vào đây thôi.” Tâm Dao đưa tờ đơn ly hôn ra.
Dịch Thành sững người trong giây lát.
Ngay sau đó, hắn gằng giọng: “Không được!”
Tâm Dao nhếch mép, học theo bộ dạng của nguyên chủ khi giao tiếp với những tên đàn ông khác, dùng ánh mắt khinh bỉ nhất để nhìn tên đàn ông bội bạc này: “Vậy anh muốn thế nào? Ly hôn đi, đường ai nấy đi, anh có thể đường đường chính chính rước tiểu tình nhân của mình về làm vợ.”
“Em… Anh nhất định không ký đâu.” Dịch Thành vẫn làm ra vẻ cứng rắn hết mức.
Hắn thật sự không nỡ, không nỡ buông tay cô.
“Cho anh thêm một thời gian, nhất định là có thể vẹn cả đôi đường mà, được không em?”
“Vẹn cả đôi đường? Anh vẫn cho rằng đây là thời phong kiến, anh có thể có tam thê từ thiếp sao? Anh cho rằng tôi yêu anh tới mức có thể chấp nhận kiếp chung chồng sao? Dịch Thành, anh lầm rồi, tôi không chấp nhận được việc dùng chung đồ với người khác, thật sự rất bẩn!” Cô dùng những lời cay nghiệt nhất mà mình có thể nói ra, lại đập mạnh tờ đơn ly hôn lên bàn: “Ký đi, hãy để mọi chuyện được giải quyết trong hòa bình, sau này biết đâu trên thương trường Khương thị và Dịch thị vẫn có thể hòa thuận.”
“Anh không… Tâm Dao, em tin anh, anh như vậy tất cả là có lí do!” Dịch Thành cuống cuồng giải thích, Tâm Dao ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Cô còn muốn nghe thử, hắn muốn giải thích như thế nào.
Tất cả đàn ông trên đời này khi bị phát hiện ngoại tình đều sẽ có bộ dạng này sao? Cuống cuồng giải thích mong nhận được sự tha thứ từ người mà họ đã phản bội.
Niềm tin mà chính họ chà đạp, nay lại muốn quỳ gối để xin lại sao?
“Anh… Kiếp trước, kiếp trước đã từng kết hôn với Liên nhi, còn có với cô ấy hai đứa con, cả những đứa cháu nữa.
Anh… anh nói thật đó.
Vậy nên anh với cô ấy… anh…” Dịch Thành nghẹn lời, chẳng biết nên nói thế nào nữa.
Kiếp trước như thế thì đã sao? Kiếp này, bây giờ, cô mới là vợ hắn.
Hắn lại ngang nhiên qua lại với một người phụ nữ khác…
“Ồ…” Tâm Dao kinh ngạc.
Thì ra là vậy, thì ra là hắn nhớ lại rồi nên mới quay lại với cô ta.
Quả là nực cười mà.
“Vậy anh không muốn ly hôn sao? Để lại xây dựng mái ấm gia đình với cô ta.”
“Nhưng mà… nhưng mà… anh yêu em… anh…”
“Yêu tôi? Vậy tôi và cô ta, anh yêu ai hơn?” Tâm Dao nhếch môi cười.
Dịch Thành ngay lập tức ấp úng, không biết nên trả lời sao cho phải.
“Sao nào? Không trả lời được đúng không? Dịch Thành, công chúa nhỏ của Khương thị là tôi đây, không phải là một món hàng cho anh lựa chọn.
Ngay cả yêu ai hơn anh còn không quyết định được, vậy mà còn không muốn ly hôn sao? Dịch tổng à, hình như tình yêu với anh không có sức nặng nhỉ?” Làm gì có ai yêu cùng lúc hai người cơ chứ.
Chỉ có thể là, cảm xúc với một trong hai người vốn dĩ không phải là yêu.