“Đã mấy ngày rồi mấy người thuê phòng đó không trở về khách sạn, thủ tục trả phòng và dọn dẹp hành lí cũng do người khác tới thay nên chúng tôi có chút lo lắng.”
Lời của người lễ tân làm Dịch Thành có chút lo lắng.

Không về? Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Hắn còn muốn hỏi thêm gì nữa, song nhân viên lễ tân đã không thể tiết lộ thêm điều gì.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
“Cậu nói… cô ấy về nước rồi sao? Còn đi cùng một người đàn ông lạ?” Hắn nhận tin cô vừa mới đáp máy bay, đang đi ăn với gia đình.

Điều đáng lưu tâm là bên cạnh cô xuất hiện thêm một người đàn ông lạ mặt, thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong mấy bữa tiệc của giới thượng lưu trong nước.

Nhưng nhà họ Khương lại có vẻ rất thân thiết với cậu ta, Tâm Dao cũng không hề có ý bài xích.
Dịch Thành cũng không có thêm thời gian suy nghĩ, hắn cần trở về nước ngay.

Trong lòng hắn có dự cảm xấu vô cùng.

Hơn nữa… dường như hắn đoán được tiếp theo nhà họ Khương sẽ làm gì.

Còn có thể làm gì ngoài ly hôn?
Đương nhiên hắn không muốn ly hôn, nhưng liệu cô có đồng ý hay không, và níu kéo liệu có phải là cách tốt nhất cho cả hai? Từ bỏ cô, đương nhiên hắn không muốn, họ cũng chỉ mới hạnh phúc bên nhau một thời gian thôi mà.

Nhưng còn Bạch Liên, còn con trai con gái sau này của hai người, liệu chúng có còn được đến với thế gian này nữa không?

Buổi tối, Khương Quân gọi Tâm Dao tới phòng mình.

Anh đưa cho cô một tờ đơn thỏa thuận ly hôn, nói: “Em ký đi.

Tin anh, rất nhanh sẽ có được chữ ký của Dịch Thành.” Dù tên kia có cố chấp không chịu kí thì anh cũng sẽ tìm cách đơn phương ly hôn.

Mà anh không tin mình không thể làm Dịch Thành ký vào lá đơn này.
“Em có thể thử tự đi tìm anh ta không? Anh hai, em cũng lớn rồi, cũng muốn tự giải quyết chuyện của mình.” Mặc dù cô thật sự rất sợ, nhưng cô vẫn muốn mình là một người trưởng thành, có thể tự giải quyết vấn đề của mình chứ không phải cô tiểu thư chỉ biết dựa dẫm.

Hơn nữa, Dịch Thành vốn không thích kiểu con gái như thế nào? Chính là kiểu con gái độc lập mạnh mẽ, kiêu sa lộng lẫy như nguyên chủ.

Hắn thích kiểu con gái mềm mại yếu đuối, lúc nào cũng cần người bảo vệ.

Cô không muốn lại dựng lên hình ảnh yếu ớt dựa dẫm anh trai để níu kéo chút thương hại của hắn.

Cô phải cho hắn thấy, không có hắn cô vẫn sống tốt thôi.
Khương Quân nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Vậy em thử đi, nếu không được thì để anh giúp.”
Lúc Tâm Dao ra khỏi phòng, cầm tờ đơn ngẩn ngơ một lúc.

Dương Kỳ bước đến cạnh cô từ lúc nào, nhìn tờ đơn ly hôn mà chẳng nói năng gì.

Tâm Dao nhìn anh, cười nhẹ: “Vậy là em đã một đời chồng rồi, chắc chẳng còn ma nào thèm nữa đâu.

Em đang nghĩ đến việc giống như anh, ra nước ngoài sống một mình.

À, em cũng là chủ của một quán nhỏ đấy.” Nhắc đến thì, không biết gần đây Paradise hoạt động thế nào nhỉ? Lúc đi cô đã nhờ Lý Yên coi sóc quán, có lẽ ngày mai nên ghé qua thăm một chút.
“Ai nói không ai thèm chứ? Bé ngốc này.

Là do tên này có mắt không tròng không biết giữ báu vật trong tay.”

Tâm Dao bật cười vì lời nói của anh.

“Đúng vậy, hắn có tầm nhìn trên thương trường tốt, nhưng trên tình trường thì không.

Nếu không thì sao lại bỏ qua một người hoàn hảo như em chứ.” Rồi cô đi về phòng mình: “Muộn rồi, anh cũng ngủ sớm đi, có lẽ sắp tới rất bận mà nhỉ?”
“Ừm, em ngủ ngon.”
“Anh cũng vậy.” Khi cô đi được vài bước, phía sau mơ hồ truyền tới một giọng nói: “Nếu là anh, anh sẽ không đui mù như vậy…”
Tâm Dao vờ như không nghe thấy, nhưng bước chân lại nhanh hơn.

Cô không ngốc, cũng lờ mờ đoán được hình như Dương Kỷ đối với cô có chút không bình thường.

Không chắc liệu đó có phải là yêu thích hay không, chỉ có thể chắc chắn rằng anh đối với cô không chỉ là một người bạn.
Khi về phòng, cô do dự một lúc lâu mới nhập được một dãy số.

Trong suốt một khoảng thời gian, dãy số này là một điều hiển nhiên mà cô dã thuộc nằm lòng.

Thế nhưng, giờ đây cô lại không thể ấn gọi nó một cách tự nhiên như trước nữa.
Sau một hồi băn khoăn, cô quyết định gửi tin nhắn thay vì gọi điện.

Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn có mấy chữ: “Ngày mai, 3 giờ chiều, Paradise_Tâm Dao.”
Cô cũng không kéo số hắn vào danh sách đen, càng không sợ hắn liên lạc lại.

Cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó nhắm mắt ngủ.

Mặc kệ sắp tới sẽ ra sao, chỉ cần cô dứt khoát với người đàn ông này, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.
Hắn – Dịch Thành, từng là ánh sáng hạnh phúc của đời cô.

Song bây giờ, ở thời điểm hiện tại, hắn lại chính là rào cản ngăn cô đến với hạnh phúc.
Vậy nên, không gì là mãi mãi, đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play