Trần Châu Anh nhìn hắn, mơ hồ hồi tưởng lại quá khứ của mình.
Quá khứ của cô ta đẹp lắm, đáng ra hiện tại và tương lai cũng thế nếu như không có sự xuất hiện của Dịch Thành chen vào giữa bức tranh màu hường phấn.
Hắn như một điểm nhấn, nhưng đồng thời cũng là thứ đã phá hoại sự yên bình hạnh phúc mà cô ta có được.
Lần đầu hai người gặp nhau là tại một bữa tiệc của giới thượng lưu lúc Châu Anh còn rất nhỏ.
Từ nhỏ, cô ta đã là công chúa trong gia đình, cũng luôn chiếm một vị trí nổi bật trong những người xung quanh nên hẳn nhiên vẫn xem mình là trung tâm chú ý.
Phải rồi, ếch ngồi đáy giếng thôi.
Lúc Dịch Thành xuất hiện, dường như mọi ánh hào quang đều tập trung về phía hắn làm cho cô ta bị lu mờ hoàn toàn.
Cũng từ thời điểm đó, hắn trở thành ánh sáng trong lòng Châu Anh, là mục tiêu mà cả đời này cô ta theo đuổi.
Thế nhưng, xuất hiện đồng thời với Dịch Thành còn có một ngôi sao khác nữa, mà ngôi sao đó so với cô ta chỉ có hơn không có kém.
Không sai, đó chính là thiên kim tiểu thư Khương thị.
Hai nhà Khương Dịch có địa vị ngang nhau, hai người lại là trai tài gái sắc, long phụng một đôi.
Một con kim tước như cô ta, vốn dĩ chẳng thể so được.
Nhưng vì tình yêu, vì hi vọng, vì mơ mộng, Trần Châu Anh vẫn cố chấp trên con đường giành lấy ánh sáng.
Tiếc thay, cô ta không phải nữ chính ngôn tình…
Đối diện với lời buộc tội của cô ta, Dịch Thành vẫn dửng dưng, thờ ơ như cũ, một tia cảm xúc khác thường cũng không có.
Ha! Cô ta đang mong chờ điều gì cơ chứ? Mong chờ hắn thấy hối hận sao? Không, sao có thể chứ…
“Anh đi đi! Tôi đã khai hết rồi, lời khai sẽ không đổi đâu.” Châu Anh quay người không muốn nhìn hắn nữa.
Đúng vậy, lời khai chắc chắn sẽ không đổi, vì…
Suy cho cùng, cô ta là một đứa con bất hiếu.
Vì một phút nông nỗi mù quáng của cô ta mà cơ nghiệp của cả dòng họ, công sức cả đời của bố mẹ chẳng mấy chốc đã không cánh mà bay.
Vì đứa con gái bất hiếu này mà cha mẹ đã tuổi già sức yếu còn phải lao đao lo lắng, phải chịu đựng sự khinh miệt sỉ vả từ người khác.
Vì thứ tình yêu ngu ngốc của cô ta mà cha mẹ đang gặp nguy hiểm…
Dịch Thế Huân vì muốn đảm bảo cô ta không khai ra bất cứ điều gì đã dùng cha mẹ cô ta ra đe dọa.
Hắn ép hai người gọi cho cô ta, sau đó trực tiếp đe dọa sẽ khiến cha mẹ cô ta sống không bằng chết nếu Dịch Thành biết được bất cứ điều gì: “Nếu Dịch Thành biết được, hai người họ chắc chắn sống không bằng chết.
Cả hai đều có tuổi rồi, không biết sẽ chống chịu được bao lâu đây? À, cô cũng đừng nghĩ tới chuyện nhờ Dịch Thành giúp nhé, hắn hận cô còn không hết nữa là.
Ngoài ra… cô đừng nghĩ trong đồn cảnh sát không có người của tôi…”
Vẫn là cái chất giọng nho nhã lịch thiệp ấy, nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy lạnh toát.
Châu Anh không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo.
Bởi chỉ cần cô ta có hành động đáng ngờ, cha mẹ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như đây là việc cuối cùng mà cô ta có thể làm cho cha mẹ, vậy hãy để cô ta hoàn thành nó đi.
Dịch Thành vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này, điện thoại lại đột ngột kêu lên.
“Alo?”
“Mày đang ở đâu? Mau tới bệnh viện đi, tình hình của Tâm Dao không ổn.” Giọng Khương Quân có vẻ rất gấp gáp.
Qua điện thoại, Dịch Thành còn nghe được tiếng bước chân dồn dập rất vội vàng.
Thịch!
Tim đập mạnh một cái, hắn sững sờ rồi tức tốc chạy đi không để lại một lời.
Hắn chạy đi khuất rồi, cô gái trong buồng giam mới ngẩng gương mặt đã ướt đẫm nhìn theo.
Hắn để lại bóng lưng lạnh lẽo của mình cho cô ta, còn bản thân thì chạy về phía ánh sáng, về gia đình của hắn.
Ha...!bây giờ cô ta lại thấy ganh tị với cô gái đang nằm trong bệnh viện kia rồi.
.
.
.
“Em ấy sao rồi? Hả?” Dịch Thành vừa tới đã sấn tới nắm cổ áo Khương Quân mà gặng hỏi.
“Không phải lúc sáng tao đi vẫn ổn sao? Bây giờ lại thế nào hả?”
“Mày bình tĩnh chút.
Cũng không hiểu sao đang yên đang lành thì nhịp tim lại tăng nhanh rồi giảm xuống một cách đột ngột.
Giống như… Giống như… Tâm Dao không muốn tỉnh lại.” Vương Việt gỡ tay hắn ra, chần chừ giải thích.
Chính bản thân cậu cũng không hiểu được tại sao tình hình vốn đang rất tốt lại trở nên xấu đi.
Nói là cô không muốn tỉnh lại, còn nếu nói tâm linh một chút thì là linh hồn cô không muốn quay về thể xác.
“Nói dối! Sao có thể?” Đúng vậy, sao có thể? Nơi này có gì mà cô phải từ bỏ chứ? Cô… cô còn rất nhiều lời hẹn với hắn kia mà…
“Mày bình tĩnh đã, bác sĩ đang cố gắng hết sức rồi.” Vương Việt kéo hắn ngồi xuống ghế, nhưng Dịch Thành nhất quyết không ngồi mà đi thẳng về phía cánh cửa phòng cấp cứu.
Cứ tưởng hắn sẽ đập cửa xông vào, nhưng không, hắn chỉ đấm vào đấy một cái, sau đó tựa đầu vào cửa, trông vô cùng bất lực.
Là do hắn rời đi nên cô mới như thế sao? Đáng lẽ ra sáng nay hắn không nên đi mới phải…
Thời gian chậm chạp trôi qua, cả nhóm người như đi trên một sợi dây thăng bằng mảnh được căng trên không trung, chỉ một sơ sẩy nhỏ liền có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Dịch Thành bất lực ngồi dựa vào tường, mắt nhắm nghiền, tay siết chặt thành nắm đấm.
Sao chuyện này lại xảy ra…?