“Ai?” Dịch Thành nhướng mày.
Giờ này là giờ nghỉ trưa, không lí nào lại còn có nhân viên làm việc, lại càng không có người nào có thể lên đây tìm hắn vào giờ nghỉ trưa nếu không được gọi.
Người trợ lí nhanh nhẹn để sấp tài liệu xuống, sau đó đi ra mở cửa.
“Tổng giám đốc…” Người trợ lí trở vào với một phong thư trên tay.
Phong thư màu hồng trông khá bắt mắt, nhìn sơ rất giống với thư tình.
Dịch Thành chau mày đánh giá.
Cậu trợ lí có vẻ tức giận lắm.
Tuy chỉ là một người ngoài cuộc nhưng cậu vẫn thấy tức thay, không biết kẻ vô liêm sỉ nào lại làm trò này.
Phu nhân vừa mới gặp chuyện vẫn đang trong tình huống nguy hiểm, vậy mà lại thừa nước đục thả câu.
“Loại người này đừng nên quan tâm làm gì.”
“Khoan đã, cậu đưa đây.” Dịch Thành trầm mặc.
Hắn cầm phong thư lật qua lật lại trong ánh mắt khó hiểu của trợ lí.
Tổng giám đốc bị làm sao vậy? Không lẽ tổng giám đốc động lòng sao? Nhưng rõ ràng tổng giám đốc vô cùng yêu phu nhân mà?
Sau, hắn lại mở phong thư ra.
Trái ngược với suy đoán của người trợ lí, bên trong chỉ là một tấm giấy trắng với dòng chữ nhỏ.
Nét chữ rất đẹp, thanh mảnh thể hiện được khí chất của người cầm bút.
Nội dung của nó như sau: “Khách sạn X, phòng 202, 20h00 tối nay.
Tôi có bằng chứng tố cáo kẻ đã hại Khương Tâm Dao.
Chỉ được đi một mình, không được cho ai biết.” Kèm với đó là một tấm ảnh chụp Dịch Thế Huân đứng cạnh Trần Châu Anh.
Dịch Thành nhíu mày suy ngẫm.
Hắn hoàn toàn có quyền không đi, nhưng đây là một cơ hội tốt để trực tiếp đưa mọi việc ra ánh sáng.
Nhưng đối phương rất có thể là nữ, nếu một mình hắn đi, lại còn là đến khách sạn vào ban đêm thì có chút không hay.
“Đi xuống phòng bảo vệ.” Dịch Thành đứng dậy.
“Camera ở đây đã sửa xong chưa?” Không hiểu vì lí do gì mà cách đây không lâu, camera khu vực hành lang bị hỏng.
Có thể là do một số trục trặc kĩ thuật nên Dịch Thành không mấy để tâm.
Thế nhưng, tấm ảnh vừa rồi làm hắn phải suy nghĩ.
Sao lại trùng hợp như vậy được?
“Đã sửa xong từ hai hôm trước rồi ạ.”
Qua camera giám sát ở phòng bảo vệ, Dịch Thành có thể xác nhận người để lá thư là một nhân viên nữ có vóc người nhỏ nhắn, trông hơi ốm yếu và nhút nhát.
Nhìn sơ qua thì cô gái đó chẳng có chút đe dọa nào.
Nhưng trực giác nói với Dịch Thành chuyện này không đơn giản như vậy.
Một người nhìn yếu đuối như cô ta không lí nào lại có thể viết ra dòng chữ có khí khái như kia được.
Dòng chữ đó, theo lí mà nói phải đến từ một tiểu thư, hoặc một phu nhân nào đó.
“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy… hình như cô gái này rất quen.” Người trợ lí lên tiếng.
Sau đó cậu ta vỗ tay một cái, nói: “Đúng rồi! Chính là cô gái mà phu nhân đã từng gặp.
Chính cô gái bị bắt nạt lần trước đấy ạ.”
Dịch Thành không đáp, trong lòng thầm tính toán.
Theo lời người trợ lí kể thì cô gái kia là kiểu người nhu nhược dễ bị bắt nạt, không lí nào lại có thể bày trò mưu mô thế này được.
Rất có thể, có người đứng sau muốn cô ta phải làm vậy.
Hoặc do cô ta ngụy trang quá khéo.
“Đến đồn cảnh sát một chút.” Nếu không phải tình huống bất khả kháng, hắn sẽ không tới đó.
---------------- đồn cảnh sát\, khu tạm giam
Vài viên cảnh sát nhìn thấy hắn thì vội dẫn tới chỗ Tâm Dao.
Mặc dù hắn là một công dân gương mẫu, chưa bao giờ động vào việc trái pháp luật hay làm chuyện gì trong tối, cũng ít khi sử dụng quyền thế để đối phó với kẻ khác.
Thế nhưng, khi trông thấy hắn, nhiều người vẫn không nhịn được mà e ngại.
Châu Anh bị tạm giam ở một buồng trong cùng chờ ngày xét xử.
Buồng giam sạch sẽ, cơm nước có phần hậu hĩnh hơn những người khác có lẽ là những đặc ân cuối cùng và cũng là duy nhất mà cô ta còn có thể có được với vị thế của nhà họ Trần.
“Dịch Thành?” Nghe tiếng người tới, cô ta ngước đầu lên nhìn.
Nào còn dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, của một giám đốc tài ba nữa.
Giờ đây, khoác trên mình bộ quần áo kẻ sọc, tóc tai bù xù không son phấn, gương mặt bơ phờ thiếu sức sống suýt thì khiến cho người ta không thể nhận ra nếu không phải đôi mắt kia vẫn nhìn Dịch Thành đầy triều mến.
Có lẽ do biết được mình không còn cơ hội nên cô ta cũng chẳng cố kị nữa.
“Vẫn không khai ra sao?” Dịch Thành hỏi, vừa là hỏi người cảnh sát, vừa là hỏi Châu Anh.
Cô ta lộ rõ vẻ ngơ ngác, sau đó bỗng bật cười.
Không phải nụ cười kiêu ngạo mọi khi, cũng không phải nụ cười điên dại, đơn giản là một nụ cười nhẹ nhàng đầy ý tự giễu.
Sau đó, cô ta chậm rãi lắc đầu: “Khai cái gì cơ? Chính tôi đã thuê người hại Khương Tâm Dao, một tay tôi dàn xếp tất cả.
Các người còn muốn tôi khai cái gì?”
Rồi cô ta đi lại phía song sắt, hai tay nắm lấy chấn song, nhìn ra bên ngoài: “Anh còn tới đây làm gì?”
“Tôi vẫn mong cô có thể thành thật khai ra mọi thứ.” Dịch Thành vẫn giữ nguyên thái độ như cũ, không vì thái độ bất thường của Châu Anh mà dao động.
“Ha… vì đòi lại quyền lợi cho cô ta mà anh cũng gắng sức quá nhỉ?” Châu Anh lại ngô nghê cười như một đứa trẻ.
Chẳng biết mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta lại như trở thành một con ngốc.
“Thành thật khai báo sẽ tốt cho cô hơn.”
“Ha! Anh là đang thương hại tôi sao? Dịch Thành, chính anh mới là người khiến tôi ra nông nỗi này đấy!”