“Vi Vi, chị có nghe thấy âm thanh gì không?”

Đàm Tiếu nhìn về phía xa xa.

“Hình như có người kêu một tiếng.”

Bây giờ họ đang ở trên một con thuyền hải tặc ở đảo thám hiểm, ngay gần hồ nước, cho nên địa thế hơi thấp, chỉ có thể nhìn mảng thực vật xanh um cùng với đường ray xe cáp treo nhấp nhô cao thấp.

“Mau vào trong, đừng để ý những thứ kia!” Bạch Ấu Vi nóng nảy thúc giục, “Ban nãy cậu đã phá một lá cờ hải tặc, đừng để Mary cưỡi mèo chui vào!”

Đàm Tiếu lập tức đùn đẩy trách nhiệm: “Là hai người Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang tháo đồ đạc vứt lung tung, cho nên tôi vừa chạm nhẹ vào nó, lá cờ đã đổ!”

Bạch Ấu Vi nói: “Cậu có thể không chạm vào nó?”

Đàm Tiếu trả lời: “Tôi thấy hình như nó sắp rơi xuống, cho nên đụng đụng xem nó có rơi hay không, ai ngờ nó rơi thật!”

Bạch Ấu Vi nhắm hai mắt, “Trong vòng mười phút tôi không muốn nghe thấy cậu nói bất kỳ một câu nào!”

Đàm Tiếu: “…”

Bạch Ấu Vi vịn cầu thang đi xuống dưới boong tàu.

Đàm Tiếu gãi gãi đầu, đuổi theo cô lại nói: “Vi Vi, tôi thấy hình như chị không cần gậy chống cũng bước đi được, chỉ là hơi chậm…”

Bạch Ấu Vi xoay người, lạnh giọng cường điệu: “Mười phút!”

Đàm Tiếu yên lặng sờ sờ cái mũi của mình.



Bạch Ấu Vi đi xuống tầng dưới của boong tàu.

Ở đây tái hiện nguyên trạng cảnh tượng sinh hoạt của hải tặc thời xưa. Ví dụ, đóng bản đồ kho báu trên tấm ván, trong khoang có nhật ký của thuyền viên, trong phòng chất đống một ít vàng bạc châu báu, rất thích hợp để du khách chụp ảnh.

Chẳng qua đối với Bạch Ấu Vi, ưu điểm lớn nhất của nơi này là cửa ra vào đủ hẹp, con mèo kia không vào được.

Thẩm Phi ngồi dựa vào thành tàu, sắc mặt tái nhợt hít thở từ từ.

Anh nghe tiếng Bạch Ấu Vi và Đàm Tiếu, mắt nhìn sang, giọng vô lực hỏi: “Nơi đây an toàn sao?”

“An toàn!” Bạch Ấu Vi đi xuống cầu thang, cũng không còn sức, cô đi lại đau đớn, sọ não đau, cả người đều đau.

“Dựa theo lời giải thích trước đây của quan giám sát, tất cả kiến trúc trong cái công viên này rất kiên cố, không tồn tại nguy hiểm sụp đổ, mà mèo tạm thời không vào được, có lẽ chúng ta an toàn.”

— nếu không đủ kiên cố, Mary chỉ cần bảo mèo phá hủy tất cả kiến trúc, làm cho người chơi không có chỗ ẩn nấp, là thắng được trò chơi. Đây là sự mất cân bằng quá lớn.

Thẩm Phi nghe xong, chậm rãi gật đầu một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bạch Ấu Vi không muốn nhìn thấy cậu ta nhắm mắt, mặc dù biết bởi vì mệt mỏi, cộng thêm trên người bị thương, nhưng cậu ta nhắm mắt có cảm giác giống như đã chết.

Cô không muốn em trai của Thẩm Mặc chết.

Ít nhất đừng chết trước mặt cô.

“Cậu từng vào mê cung chưa?” Bạch Ấu Vi hỏi anh.

Mắt Thẩm Phi mở ra một khe hở, nhìn về phía cô, “Đi vào…”

“Mấy lần?” cô hỏi lại.

Thẩm Phi suy nghĩ một lúc, “Một lần… Tại Thượng Hải, lúc bị giam cầm ở trong mê cung, tôi cho rằng mình không sống nổi… Sau đó, Giáo sư Tống và người của tổ hành động đặc biệt phá giải mê cung, mang theo những người khác cùng rời đi, tổng cộng có hơn một trăm người!.. Về sau những người này cũng trở thành thành viên chủ chốt của tổ chức.”

Bạch Ấu Vi cười: “Mê cung ở Thượng Hải đúng là tạo phúc cho nhân loại.”

Tăng lên thể lực cho hơn một trăm người.

“Cậu rất may mắn, nếu chưa từng vào mê cung, cho dù dùng bùn trị liệu, vết thương như thế này rất khó khỏi hẳn.” Bạch Ấu Vi yên tâm, giọng thản nhiên nói, “Nghỉ ngơi thật tốt đi! Mọi thứ sẽ tốt hơn nhanh thôi.”

Thẩm Phi nhìn cô, giật giật môi, muốn nói tiếng cám ơn.

Mà Bạch Ấu Vi đã nhắm mắt lại, giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Anh không biết nên nói cái gì, luôn cảm thấy sẽ quấy nhiễu cô, sau cùng, kinh ngạc nhìn cô một lúc, cũng nhắm hai mắt lại.

Vài giây sau đó —

Thân thuyền chợt lắc lư!

“Chuyện gì xảy ra?!” Đàm Tiếu kinh ngạc nhảy dựng lên, nhấc chân định chạy ra ngoài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play