Dưới tác dụng lực đàn hồi của dây thun, cơ thể Giang Hạo nhảy lên không trung! Lập tức vọt lên trên trăm mét!
Hắn tóm chặt lấy cửa sổ khoang hành khách, bì cân cũng theo đó lùi về độ dài ban đầu.
Phía dưới, mèo không cam lòng va chạm vào cái bệ của bánh xe khổng lồ, sắt thép và sắt thép ra tiếng vang keng keng, khoang hành khách không ngừng lắc lư.
Giang Hạo chui người vào khoang hành khách.
Không đợi ngồi vững, hắn nhìn xuống —
Đúng như hắn tinh toán, ban ngày bánh xe khổng lồ bất động, con mèo kia lại lợi hại như thế nào, cũng không nhảy được đến chỗ cao như vậy, chỉ có thể đụng vào cái bệ của bánh xe một cách vô ích.
Công trình kiến trúc ở đây đều cực kì kiên cố, tuy rằng mái ngói, cửa sổ cùng với đủ mọi vật trang trí đã bị Mary và mèo phá hỏng, nhưng kết cấu bản thân kiến trúc không hề hư hỏng, gồm cả cái bánh xe cao chọc trời này.
Cho nên hắn chọn nơi này, tạm thời rất an toàn.
Giang Hạo ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp, hắn chỉ cần tìm một chỗ trốn trước khi buổi tối đến, hoặc là không cần tìm, trực tiếp trốn trong khoang hành khách này.
… Không phải, chờ đã.
Hắn có cần đợi đến buổi tối không?
Ngày hôm nay Mary ăn thiệt thòi lớn như thế, buổi tối chắc chắn nó sẽ quậy công viên long trời lở đất! Hắn hà tất bất chấp nguy hiểm ở lại cùng những người đó?
Nhưng mà…
Cứ đi như vậy, làm sao hắn có thể cam tâm?
Vốn dĩ vào trò chơi là hướng về phía mảnh ghép trò chơi và đạo cụ của Bạch Ấu Vi, không ngờ ra quân bất lợi, chẳng những không lấy được mảnh ghép trò chơi, ngược lại tổn hao một cái đạo cụ.
Nếu bây giờ ra khỏi trò chơi, hắn phải dùng một mảnh ghép trò chơi!
Giang Hạo chỉ nghĩ đến đã cảm thấy đau lòng!
Cái mất nhiều hơn cái được!
Hắn ta không thể cứ đi như vậy, chỉ bằng cơ thể bị thương như thế này, hắn phải quay lại tìm Bạch Ấu Vi tính sổ!
Bây giờ Bạch Ấu Vi đang ở đâu?
Nghĩ tới đây, Giang Hạo một lần nữa đứng dậy, nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài.
Tầm nhìn của bánh xe khổng lồ rộng mênh mông, hắn thấy Mary và mèo rời khỏi đây, hình như bị người nào đó dẫn ra, cái hướng kia là… Là… Thuyền hải tặc?
Trên thuyền có người đang kêu gào, hình như là Đàm Tiếu?
Bạch Ấu Vi cũng ở trên thuyền?
Giữa lúc Giang Hạo nheo mắt muốn nhìn kỹ, trên nóc khoang hành khách đột nhiên bịch một tiếng! Ngay sau đó một cánh tay túm lấy cửa sổ!
Là La Bân!
La Bân bò lên rồi!
Ở độ cao này! Tên này điên rồi sao?!
Cho dù muốn tìm chỗ trốn, cũng không nhất thiết phải bò lên tận đây!
Trong lòng Giang Hạo kinh hãi, trố mắt đứng nhìn nửa người La Bân chui vào —
Cánh tay La Bân cuồn cuộn cơ bắp, ánh mắt âm trầm lạ thường, chất vấn: “Vì sao mày có đạo cụ đó?”
“Đạo cụ gì cơ?” Giang Hạo miễn cưỡng cười, hai tay đan cài sau lưng, “Tao không hiểu mày đang nói cái gì…”
“Sợi dây thun ban nãy!” La Bân đột nhiên rống giận, “Dây thun có thể cuốn lấy đồ vật! Có thể kéo dài vô hạn! Rõ ràng là đạo cụ của A Cường, tại sao ở trong tay mày?!!”
“Bởi vì…” Giang Hạo lui về phía sau nửa bước, “Đó là bởi vì…”
La Bân tới gần anh: “Bởi vì sao?!”
“Bởi vì…”
Giang Hạo đột nhiên nở nụ cười, anh vươn tay về phía La Bân: “Nguyên do bởi vì cái này –“
Một cái ống sắt đột nhiên vụt ra!
Đâm bụng của La Bân! Đẩy anh ta ra khỏi khoang hành khách, té xuống!
Giang Hạo nhếch miệng lên cười nhạt, không nhanh không chậm thu hồi ống sắt.
Hắn đi tới cửa khoang trống rỗng, châm chọc trả lời: “Đương nhiên là bởi vì… Có người giết nó chứ sao, ngu xuẩn.”
Đúng lúc này!
Một bàn tay đột nhiên túm lấy mắt cá chân hắn!
Sắc mặt Giang Hạo trắng toát!
Phản xạ có điều kiện giơ chân muốn tránh, khí lực đối phương lớn hơn hắn, chợt kéo một cái! Cả người hắn bị lôi đi! Chỉ có cánh tay túm chặt vào khung cửa!