Thẩm Mặc nói không vội, Bạch Ấu Vi lại sốt ruột giùm anh.
Cô không biết mình làm sao, tâm trạng khó có thể hình dung.
Lúc đầu nhìn anh không tìm ra đồng đội, cô có đôi chút hả hê, sau đó sốt ruột, lo lắng anh thật sự gom góp không đủ nhân số, mà bây giờ… Bây giờ thiếu hai người là đủ quân số, cô lại bắt đầu luống cuống.
Một mặt hy vọng anh tâm tưởng sự thành, một mặt lại không muốn anh đặt mình vào nguy hiểm.
Hai loại tâm trạng này giống như kéo cưa lừa xẻ làm cô nóng ruột nóng gan.
May mắn đổi từ chỗ Đỗ Lai hai mảnh ghép trò chơi, nếu không cô chắc chắn còn nóng ruột hơn.
…
Bạch Ấu Vi lật qua lật lại ở trên giường.
Có lẽ đánh thức Thẩm Mặc, cô bị anh kẹp chặt bằng một tay, kéo vào trong lòng.
“Em nhích tới nhích lui làm gì thế?” Thẩm Mặc hỏi ở bên tai cô.
Tiếng nói anh rất trầm, hơi thở lướt qua phần cổ của cô, ấm áp, hơi ngứa.
Bạch Ấu Vi cứng đờ trong nháy mắt, sau đó bất động…
Thẩm Mặc lại hỏi cô: “Muốn đi nhà vệ sinh à?”
Bạch Ấu Vi: “…”
Bầu không khí vốn có vài phần kiều diễm, ngay lập tức tiêu tan sạch sẽ, trong lòng cô thất vọng một hồi, tức giận bóp cánh tay của anh, “Ngoại trừ đi nhà cầu, em không thể có chuyện khác hả?!”
Trong mắt anh, ngoại trừ nạp nước vào và thải ra, cô không có chuyện khác hả?! Lẽ nào cô không thể có một chút, một chút, tâm sự của thiếu nữ sao?
Bạch Ấu Vi quá nóng nảy.
Cả người cô vặn vẹo ở trong ngực anh.
Thẩm Mặc cười thở dài, một tay vòng qua phần eo cô, tay kia giúp cô vén lên phần tóc bị cơ thể đè lên: “Mau ngủ đi, chớ suy nghĩ bậy bạ.”
“Nhưng em ngủ không được.” cô trở mình, mặt đối mặt với anh, “Anh nói xem, tại sao nhóm Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang muốn vào trò chơi số 21? Lẽ nào bọn họ cũng giống anh, muốn làm chúa cứu thế một lần?”
“Nói chưa đủ có phải không?” Thẩm Mặc nắm cằm của cô, nhẹ nhàng ấn, “Anh muốn làm chúa cứu thế lúc nào?”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, “Tổ xác định và đánh giá chẳng có người nào đi, anh lùa hết người mình vào trò chơi, cái này không gọi là chúa cứu thế hả?”
“Cái này không gọi chúa cứu thế, cái này gọi là làm hết sức.” Thẩm Mặc buông cô ra, giơ tay lên xoa tóc của cô, “Chỉ khi làm hết sức, tương lai mới không hối hận.”
Bạch Ấu Vi nghe xong, buồn bực hừ một tiếng, hiển nhiên không vui, lại không nói gì thêm.
Yên lặng một lúc, cô hỏi một lần nữa: “Anh vẫn chưa trả lời em, tại sao nhóm Nghiêm Thanh Văn muốn vào trò chơi số 21?”
Thẩm Mặc suy nghĩ một lúc, “… Lúc anh gặp họ, Sở Hoài Cẩn đã ở đó. Chắc là bọn họ có thỏa thuận nào đó với tổ chức! Ví dụ, thông quan trò chơi số 21, điều kiện là được nhận một món đạo cụ.”
Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ.
Nếu trong việc này tồn tại giao dịch hoặc điều kiện thì có lý.
Dù sao như thế mới phù hợp với tác phong làm việc của Nghiêm Thanh Văn.
Mặc dù trước đây con người này từng dũng cảm, không vụ lợi, nhưng hiển nhiên sau khi xuất ngũ kinh doanh công ty an ninh tạo thành ảnh hưởng cho anh ta lớn hơn. Bạch Ấu Vi không khỏi hoài nghi có phải anh ta từng suýt nữa phá sản vài lần, cho nên mới nuôi ra tính nết thương nhân như thế — cái gì cũng ăn, duy nhất không chịu ăn thua thiệt.
Thẩm Mặc thấp giọng thúc giục cô: “Nhanh ngủ đi…”
“Chúng ta có nên đi đàm phán điều kiện với Sở Hoài Cẩn không?” Nhắc tới đề tài này, tinh thần Bạch Ấu Vi hào hứng, “Đâu thể để Nghiêm Thanh Văn chiếm hết toàn bộ lợi ích.”
Thẩm Mặc bất đắc dĩ, “Trước đây không phải đã nói rồi sao, Giáo sư Tống không ràng buộc biếu tặng 8 mảnh ghép trò chơi trong tay ông ấy, em còn muốn ích lợi gì? Hơn nữa… Hiện tại nhân số không đủ, chúng ta chưa chắc sẽ đi vào.”
Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, ở trong ngực anh nhắm mắt lại: “Dù sao thì… Ngày mai sẽ biết như thế nào.”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT