Trong đám người, Bạch Ấu Vi có biết ba người, hai người kia không biết.
Ba người cô biết là Vu Á Thanh, Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang.
Hai người không quen, một người vừa đen vừa cường tráng như cục than đá, một người đã trắng lại mập còn đầu trọc.
Người biết mặt không cần giới thiệu, Thẩm Mặc giới thiệu hai người đi sau với mọi người:
“Vị này là La Bân, học sinh học viện thể dục, am hiểu các hạng mục thể thao như cử tạ, ném đĩa, chạy nước rút.
Vị này là Triệu Minh Đăng, nhân viên bán hàng, đồng thời cũng là chủ một trang web trò chơi, am hiểu làm hướng dẫn chơi trò chơi.
Nếu ngày mai có thể góp đủ nhân số, ngày kia chúng ta sẽ cùng nhau vào trò chơi, nếu không đủ người, đêm mai chúng ta từ bỏ.”
Đàm Tiếu nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải ở đây đã đủ người hả anh? Bên này năm, cộng thêm năm người chúng ta, vừa đủ mười người vào trò chơi.”
“Còn thiếu hai người.” Vẻ mặt Thẩm Mặc thản nhiên nói, “Căn cứ tư liệu trò chơi số 21, một điểm khó lớn nhất trong trò chơi chính là con mèo bằng vải có tốc độ nhanh khác thường kia, cho nên lần này anh sẽ mang theo người có phản ứng nhanh nhẹn. Thầy Thừa và Tiểu Tân ở lại.”
Phan Tiểu Tân ngẩn người, sau đó “Ah” một tiếng, bình tĩnh chấp nhận sự sắp xếp này.
Cậu bé còn nhỏ, lúc vào trò chơi khuyết điểm rất lớn, trò chơi số 21 lại nguy hiểm như vậy, rất bình thường khi Thẩm Mặc không cho cậu đi.
Nhưng biểu cảm của thầy Thừa có phần buồn bã, không tiếng động thở dài.
Nghiêm Thanh Văn cười nhạt nói: “Lúc đầu Chu Xu cũng muốn đi, đáng tiếc Thẩm Mặc không muốn cô ấy.”
Vu Á Thanh cười theo: “Thực ra Chu Xu đi qua mê cung hai lần, tố chất thể lực rất tốt, trước đây chưa từng tập luyện, cho nên thiếu sót kinh nghiệm.”
“Cái này gọi là thiếu sót ý thức thao tác trò chơi, rất thường thấy, phần lớn mọi người đều như vậy.” Người đàn ông trắng mập thấy nhưng không ngạc nhiên nói, “Giống như có vài người đánh đấm lung tung cũng đả thông một mạch, nhưng có một số người ghi nhớ thời gian CD, có ý thức sắp xếp trình tự mỗi đại chiêu, mỗi tổ hợp, cái này chính là ý thức, ý thức đấy ~”
Đàm Tiếu chau mày quan sát anh Mập, lại nhìn Thẩm Mặc, không nhịn được hỏi: “Anh Mặc, không phải anh nói… Chỉ chọn người phản ứng thân thể nhanh nhẹn sao?”
“Này, cậu đừng coi thường người khác nhé!” anh Mập áng chừng cái bụng, làm động tác lắc hông một vòng như đang lắc vòng, “Đúng là tôi có mập một chút, nhưng tôi rất linh hoạt.”
Cái bụng thịt của anh chợt cao chợt thấp, đong đưa rất nhanh.
Sinh viên thể dục ở bên cạnh ghét bỏ liếc anh ta, lại nhìn Bạch Ấu Vi, lên tiếng: “Đầu tiên tôi nói trước, trước đây tôi không biết các người còn mang theo người tàn tật, nếu cô ta gặp chuyện không may trong trò chơi, tôi sẽ không cứu. Vào trò chơi không sống thì là chết, tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình, đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình.”
“Việc này cậu yên tâm.” Nghiêm Thanh Văn vỗ nhẹ vào vai anh chàng kia, ngữ điệu trêu tức, “Cho dù cậu muốn cứu, có lẽ chẳng đến lượt cậu đâu. Cứ thả lỏng đi!”
Vu Á Thanh không nhịn được muốn cười, thấy Bạch Ấu Vi tức giận, lại cảm giác thời điểm này mình cười không ổn, có phần lúng túng giơ tay che lấp.
Thẩm Mặc nói: “Nếu mọi người cùng vào trò chơi với nhau thì chỉ có một mục đích, thông quan. Còn những chuyện khác, các người cứ làm theo ý mình, không cần có gánh nặng.”
Bạch Ấu Vi cau mày hỏi anh: “Còn thiếu hai người, anh chuẩn bị giải quyết như thế nào?”
Ít nhất cần 10 người kích hoạt trò chơi, thiếu một người cũng không được.
Một bên Thừa Úy Tài do dự mở miệng: “Thực ra… Thực ra… Bác có thể…”
Thẩm Mặc cắt đứt lời ông: “Thầy Thừa, trò chơi số 21 không chỉ có yêu cầu về thể lực, hoàn cảnh địa hình trò chơi rất phức tạp, bác nên ở lại, cùng với Tiểu Tân chờ đợi tin tức.”
Thầy Thừa: “Aizz…”
Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Nghiêm Thanh Văn: “Tô Mạn bị thương thế nào?”
Nghiêm Thanh Văn chậm rãi lắc đầu, “Cô hiểu tính cách em ấy như thế nào mà, nếu có thể tới, em ấy đã đến từ lâu.”
“Không vội.” Thẩm Mặc thản nhiên nói, “Ngày mai còn một ngày, chúng ta chờ xem.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT