Ngày thứ hai, Thẩm Mặc phát hiện toàn bộ thầy Thừa, Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân thay quần áo mới hoàn toàn, có vẻ phải ra ngoài làm khách.

Anh thật bất ngờ, hỏi: “Mọi người muốn đi đâu?”

“Đại ca, không phải chứ?” Đàm Tiếu tròn mắt nói, “Vi Vi bảo hôm nay muốn đi thăm chú Thẩm mà!”

Thầy Thừa nói: “Bác đã nói nên đến cửa thăm hỏi sớm, chỉ là luôn không có cơ hội.”

Phan Tiểu Tân cẩn thận vuốt nếp nhăn trên vạt áo, “Chị Vi Vi bảo, ngày hôm nay phải thể hiện thật tốt, không được làm chị ấy mất mặt.”

Thẩm Mặc: “…”

Tình cảnh này có vẻ không giống như anh nghĩ…

Bạch Ấu Vi ra khỏi phòng, thấy người bên ngoài đều ăn mặc chỉnh tề, cũng ngạc nhiên cảm thán: “Oa… Mọi người quá khoa trương, tôi chỉ bảo mọi người đừng ăn mặc quá tùy tiện, kết quả các người ăn mặc như định đi tham gia hôn lễ!”

Đàm Tiếu không nghe ra nét trào phúng, đắc ý sờ kiểu tóc, “Liên quan đến mặt mũi của đại ca, đương nhiên phải long trọng!”

Thầy Thừa rối rắm, “Nếu không… để bác đi thay bộ đồ cũ? Đến nhà người khác làm khách, mặc quá gọn gàng dễ tạo thành áp lực, quả thực không tốt lắm…”

Đàm Tiếu đang sốt sình sịch, không muốn đổi đồ, cau mày nói: “Tóc cháu mới vuốt sáp thơm! Đổi quần áo sẽ không hợp!”

“Anh Tiếu, anh bôi nhiều quá.” Phan Tiểu Tân chỉ vào phần cổ của anh nói, “Trên cổ dính rất nhiều sáp.”

Bạch Ấu Vi vui vẻ, chống gậy cười ha ha ha.

Thẩm Mặc xem bọn họ già già, trẻ trẻ, ngu ngốc, gây sự…

Tâm tình cảm thấy bất đắc dĩ.

Rầm, rầm. Truyện Dị Năng

Bên ngoài có người gõ cửa.

Anh thở dài không tiếng động, đứng dậy đi mở cửa, phát hiện người tới là nhóm Nghiêm Thanh Văn, còn có Vu Á Thanh.

“Có việc?” Thẩm Mặc bất ngờ nhìn họ.

Nghiêm Thanh Văn thấy bọn họ áo mũ chỉnh tề, có phần ngoài ý muốn, “Chúng tôi đến không đúng lúc à? Mọi người định ra ngoài sao?”

Thẩm Mặc liếc nhìn mấy người trong phòng, gật đầu nói: “Chuẩn bị đi sang chỗ ba tôi.”

Đàm Tiếu nhanh nhảu: “Chẳng phải sắp đi xa hay sao, về sau anh Mặc và ba anh ấy trời nam đất bắc không gặp mặt nhau. Bọn em đến gặp để ba anh ấy biết mặt, đẻ bác ấy yên tâm!”

Thầy Thừa cũng nói: “Tiểu Trầm dọc đường đi giúp đỡ chúng tôi không ít, cho nên mọi người muốn đến thăm hỏi, cũng bày tỏ lòng cảm ơn.”

Nghiêm Thanh Văn nghe vậy cười nói: “Đã như vậy, chúng ta cùng đi!”

Thẩm Mặc: “…”

Đội ngũ này không hiểu sao lớn mạnh, làm cho anh cảm giác một lời khó nói hết.

“Các người qua đây có chuyện gì?” Bạch Ấu Vi hiếu kỳ, nhìn về phía Vu Á Thanh, “Làm sao tụ tập cùng nhau?”

“Tổ xác định và đánh giá đang chiêu mộ người mới, sau khi tôi nói với Chu Xu, mọi người có phần cảm thấy hứng thú, dự định đi thử một chút.” Vu Á Thanh vừa cười vừa nói, lại nhìn những người khác, “Tiện đường ghé thăm mọi người, có muốn đi cùng không?”

“Ồ?” Bạch Ấu Vi không nhịn được hỏi, “Cô không phải người của tổ an ninh sao?”

Nụ cười trên mặt Vu Á Thanh hơi cứng đờ, “Tôi đã xin rút khỏi đó.”

Bạch Ấu Vi mở to hai mắt.

Dù sao cũng là một tổ trưởng, nói xin rút là xin rút.

Chu Xu nhìn Vu Á Thanh, lại nhìn về phía Bạch Ấu Vi, vội vàng giải thích: “Chị Á Thanh muốn vào trò chơi rèn luyện bản thân, làm thành viên tổ an ninh thì không tiện vào trò chơi, cho nên chị ấy quyết định chuyển sang tổ xác định và đánh giá thử xem.”

Nói không thuận tiện vào trò chơi nhưng thật ra cô ấy bị tất cả tổ viên phản đối hả!?

Bạch Ấu Vi hơi suy tư, trong lòng hiểu rõ.

Thực ra trong tiền đề có hướng dẫn chơi, vào trò chơi rèn luyện một chút thì không sao. Nhưng ý Vu Á Thanh rõ ràng cho thấy không chỉ vào trò chơi một lần, mà là định kỳ, kéo dài, rất nhiều lần!

Cứ như vậy, tính nguy hiểm lớn hơn, đương nhiên các thành viên tổ an ninh không đồng ý.

Giáo sư Tống nói cũng không sai, trên đời này người tham sống sợ chết chiếm đa số. Sống khỏe mạnh ở tổ an ninh, tội gì đi sang tổ xác định và đánh giá phục tùng mệnh lệnh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play