Lúc quay về đã rất khuya.

Thẩm Mặc mở cửa, trong phòng khách sáng đèn.

Một ngọn nến đặt trên bàn trà đã đốt đến phần cuối cùng, ngọn lửa giống như một con quái vật nhỏ bị bấc đèn dẫn dắt, không ngừng nhảy lên, không thể chạy trốn.

Bạch Ấu Vi ngồi trên ghế sô pha, mặc váy ngủ màu trắng, mái tóc dài màu đen xõa tung. Ánh mắt cô lạnh lẽo lườm Thẩm Mặc, khẽ hừ một tiếng, nói: “Anh còn biết đường trở về hả?”

Khóe miệng Thẩm Mặc mỉm cười.

Bạch Ấu Vi không vui: “Cười cái gì mà cười!”

Đợi Thẩm Mặc đến gần, mùi rượu đập vào mặt, cô càng thêm tức giận: “Anh còn uống rượu!”

Thẩm Mặc ngồi xuống, tiện tay bế cô đặt lên chân của mình, ôm cô mỉm cười nói: “Ừm, có uống một chút.”

Bạch Ấu Vi: “…”

Tư thế đột nhiên thân thiết như vậy, cô không quen, hoài nghi nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Mặc, nghi ngờ có phải anh… uống say hay không?

Có vài người lúc say dễ làm chuyện khác người.

Không hiểu sao cô có phần chờ mong…

Một tay lặng lẽ đặt trên cơ bụng của anh, cô thử dò xét hỏi: “Có phải anh uống say rồi không?”

“Tàm tạm.” Thẩm Mặc ngồi tựa vào ghế sô pha, tay vẫn ôm eo cô, chậm rãi giải thích, “Chỗ ba anh, rất nhiều chú bác tới, mọi người hiếm khi tụ tập, cho nên uống nhiều mấy chén.”

Bạch Ấu Vi im lặng sờ múi bụng.

Cơ hội thật hiếm có, bình thường anh nghiêm túc, không cho cô sờ.

Mới sờ mó hai cái, Thẩm Mặc túm tay cô, không cho phép cô động.

Bạch Ấu Vi cảm thấy thất vọng, không nghĩ anh say cũng cảnh giác như vậy…

Thẩm Mặc cong khóe môi nói: “Ban nãy em rất giống người vợ… trong TV phát hiện chồng uống rượu về muộn, sau đó nổi cơn tam bành.”

Trong đầu Bạch Ấu Vi ngay lập tức hiện ra hình ảnh một người phụ nữ trung niên tóc quăn, hơi mập đi dép lê.

“Nói bậy! Em có dữ dằn đến thế đâu?!”

Thẩm Mặc bật cười, cười một lúc lâu.

Tính cách anh hướng nội, hiếm khi bật cười như vậy. Bạch Ấu Vi nhìn anh chằm chằm, luôn cảm thấy tối nay Thẩm Mặc có phần kỳ lạ.

Một lát sau, Thẩm Mặc ôm cô dụ dỗ nói: “Em không dữ, là anh khen em có uy.”

Cái uy của nữ chủ nhân.

Bạch Ấu Vi suy nghĩ kĩ, gương mặt hơi đỏ, may mắn tia sáng trong phòng khách tối tăm, không nhìn rõ.

Thẩm Mặc thoáng điều chỉnh tư thế, ôm cô như trước, hỏi: “Hôm nay em đã làm gì?”

“Thu dọn nhà, em cầm về một đống rác trong trò chơi cô dâu, giữ lại vô dụng, ném thì tiếc, sau đó Đàm Tiếu và Tiểu Tân chạy đi bờ sông đào mấy túi đất, bảo rằng thầy Thừa muốn trồng rau ở sân sau của nhà thú bông…”

Bạch Ấu Vi đang nói dừng lại, nhớ tới cái gì, uốn éo người cầm lấy một chồng giấy trên ghế salon, đưa cho Thẩm Mặc.

“Buổi chiều em đi gặp Giáo sư Tống, đây là giáo sư đưa cho, tất cả đều là thông tin của trò chơi ở gần đây.”

Thẩm Mặc cầm trong tay, lật sơ qua.

Lúc đầu anh cảm giác mình hơi ngà ngà, bây giờ trông thấy chữ chi chít trên tờ giấy đột nhiên thấy đau đầu.

Anh đặt tập giấy xuống, hỏi Bạch Ấu Vi: “Em muốn đi?”

Bạch Ấu Vi bĩu môi: “Những trò chơi này, không phải muốn đi là đi được. Bởi vì mỗi trò chơi ít nhất phải có 1 người tử vong, nếu không tất cả người thông quan sẽ khởi động cơ chế phòng ngừa lặp lại của hệ thống. Một khi trò chơi biến mất, trò chơi mới không biết sẽ xuất hiện. Cho nên tổ chức quy định, trước khi trò chơi mới không có hướng dẫn, không được để tất cả nhân viên thông quan trò chơi cũ, nếu người nào thông quan, vậy thì phải phụ trách đi tiến công chiếm đóng trò chơi mới xuất hiện tiếp theo.”

Cô cầm tập giấy, nói tiếp: “Tuy rằng không đi được, nhưng những tin tức này rất quan trọng, có thể chỉnh lý lại để nhóm thầy Thừa xem, gia tăng trò chơi kinh nghiệm.”

Thẩm Mặc nói: “Từ từ sẽ đến! Anh đã nói với ba anh chuyện bắc thượng, ngày mai em đi với anh qua đó một chuyến.”

Bạch Ấu Vi nhớ tới đề nghị của thầy Thừa, cô gật đầu đồng ý: “Được.”

Nếu tất cả mọi người cảm thấy không thành vấn đề, cô sẽ đi thăm một vị trưởng bối!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play