“Chưa biết chừng nha ~” Bạch Ấu Vi chẳng mảy may tức giận, cười nói, “E rằng bởi vì các người chưa từng cầu nguyện nên không kích hoạt được trò chơi, dù sao điều kiện phát động có thể là bất cứ thứ gì.”

Vu Á Thanh hừ một tiếng, không nói.

Cô cảm thấy Bạch Ấu Vi bất chấp lý lẽ, chẳng cần đôi co thiệt hơn.

Nhưng Thẩm Phi ở bên cạnh tiếp đề tài ban đầu, nói: “Không sao đâu, những người được mời đến dự bữa tiệc ngày hôm nay, đa số đều đã vào địa bàn của trò chơi số 24 nhưng không phát động nó! Không có lý nào hiện giờ đi ăn một bữa cơm lại gặp chuyện không may!”

Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, hỏi: “Đặc trưng của nhóm người này rất rõ ràng, tất cả đều là thanh niên trai tráng còn trẻ tuổi, nếu bọn họ không phát động trò chơi, vậy trong những người còn lại có điểm nào nổi trội không?”

Thẩm Phi sửng sốt, “… Ý cô là, những người còn lại có thể phát động trò chơi?”

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng cười lần nữa.

Lần này là ba ngắn một dài.

“Đến chúng ta.” Vu Á Thanh nhấc chân dẫn đầu, “Đi thôi.”

Mọi người theo kịp cô.

Thẩm Phi nhớ lời Bạch Ấu Vi vừa nói, một mặt lần mò trong bóng đêm đi về phía trước, một mặt tự hỏi:

“Những người còn lại… Những người còn lại chính là các người đấy! Còn có Nghiêm Thanh Văn, anh chàng to con họ Lữ, cô gái mặc quần áo màu đỏ nhạt… Nhưng giữa các người có điểm nào giống nhau? Đều là người mới vừa tới nơi này? … Không đúng, điểm này không đúng…”

Thầy Thừa thở dài nặng nề: “Trừ phi thực sự phát động trò chơi, nếu không chẳng ai biết điều kiện kích hoạt là cái gì, aizz, xem ra không thể tránh được hi sinh…”

“Aizz! Các người càng nói càng mơ hồ!” Đàm Tiếu nói rất to, “Giống như chúng ta lập tức sẽ vào trò chơi vậy! Các người nói, có thể đi một lúc nữa sẽ thiếu mất một người không? Quá đáng sợ! Anh nói có đúng hả anh Mặc?”

Thẩm Mặc dừng lại.

Anh dừng lại, Đàm Tiếu lập tức va vào lưng anh, kêu một tiếng rồi dừng lại, Thừa Úy Tài và Phan Tiểu Tân ở phía sau cũng lần lượt va phải.

“Sao thế?” Đàm Tiếu xoa xoa mũi, “Sao không đi?”

Thẩm Mặc kinh ngạc…

Hai tay anh vẫn giữ tư thế hơi cong, lơ lửng giữa không khí, song trong lòng bàn tay… trống rỗng.

Phần tay vịn của xe lăn biến mất.

“Bạch Ấu Vi?”

Anh thử thăm dò hô một tiếng, âm thanh không lớn, tạo ra tiếng vang nhiều lần giữa hầm gửi xe trống rỗng, mỗi người đều nghe rõ rõ ràng.

Đàm Tiếu hoảng sợ: “Không thấy Vi Vi?!”

Anh lấy bật lửa ra khỏi túi áo, soi chiếu xung quanh, chẳng có gì cả.

“Đệt! Nam nhân bà (1) kia đâu!” Đàm Tiếu mắng, “Làm sao để một người sống biến mất?!!”

(1) ý chí người phụ nữ mà tính nết giống đàn ông.

Thẩm Phi đứng đầu tiên, giọng run run: “Đừng mắng nữa… Cũng không thấy… tổ trưởng Vu…”

Gương mặt bé xíu của Phan Tiểu Tân tái mét, nắm chặt tay thầy Thừa bên cạnh, “Chị Vi Vi vào trò chơi…”

“Là phụ nữ.” Thẩm Mặc đột nhiên nói.

Những người còn lại nhìn về phía anh.

Trong ánh sáng yếu ớt từ cái bật lửa, đường nét gương mặt anh rõ nét và u ám, mỗi cơ đều căng cứng.

“Bữa tiệc hôm nay có rất nhiều phụ nữ.” Thẩm Mặc nói câu sau trầm hơn câu trước, trầm giọng nói, “Chỉ có phụ nữ mới kích hoạt trò chơi số 24.”

Bọn họ bối rối.

Mặt Thẩm Phi trắng bệch nói: “Hôm nay vợ tổ trưởng tổ vật tư cũng đến, bình thường cô ấy không lộ diện…”

“Liên hệ bọn họ ngay lập tức.” Thẩm Mặc nói như đinh đóng cột, “Đàm Tiếu, cậu đi liên hệ Nghiêm Thanh Văn, chắc bên đó cũng xảy ra chuyện! Thức ăn, nước, thuốc men chữa bệnh và lều vải, mang hết đến đây! Thầy Thừa, bác đưa Tiểu Tân về trước đi!”

“Vậy còn cháu?” thầy Thừa sốt ruột hỏi.

Thẩm Mặc mím môi, trả lời: “Cháu ở đây chờ em ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play