Nếu trò chơi thú bông chậm chạp không có người chơi đi vào thì nó sẽ chủ động tìm kiếm con mồi. Cách bảy ngày tiến hành di chuyển vị trí một lần, nhưng chưa từng có trường hợp giống như số 24 ngày hôm qua vừa di chuyển, ngày hôm nay lại thay đổi vị trí.

“Số 24? Cái gì số 24?” có người nghi ngờ nói, “Gần căn cứ xuất hiện trò chơi mới hả?”

“Chính là trò chơi mới tuần trước xuất hiện ấy, có điều chưa ai kích hoạt, bất kể đi bao nhiêu người, trò chơi đó chưa từng phản ứng.”

“… Chúng ta chắc hẳn an toàn nhỉ!?”

“Đâu có kích hoạt, nó có chuyển động cũng chẳng sao…”

Sở Hoài Cẩm vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:

“Mong mọi người im lặng! Từ khi tổ nghiên cứu khoa học phát hiện trò chơi số 24 tồn tại, chúng tôi luôn giám sát chặt chẽ. Mặc dù chúng tôi chưa phát hiện số người và điều kiện kích hoạt trò chơi song chúng ta không thể xao nhãng. Hiện giờ tạm thời chấm dứt bữa tiệc, xin mọi người tiến hành sơ tán theo hướng dẫn của thành viên tổ an ninh!”

“Thật sự phải sơ tán hả?”

“Để đề phòng chuyện không may mà, đi thôi, không được uống rượu nữa…”

“Này, mấy người chúng ta ở lại tiếp tục uống đi! Cho dù nó có qua đây thì chẳng sao, sợ cái gì?”

“Không nên nói như thế, trò chơi cách 7 ngày di chuyển một lần, hiện tại đột nhiên bắt đầu di động, chắc chắn có nguyên nhân…”



Xung quanh là tiếng bàn tán xôn xao.

Thuộc hạ của Vu Á Thanh bắt đầu sơ tán khách mời.

Mọi người bị được chia làm mấy tổ, khoảng năm, sáu người một tổ, ra khỏi hầm gửi xe dưới đất theo các hướng khác nhau.

Những người tụ tập trong bữa tiệc, từng tốp được phân tán đến các vị trí khác nhau trong hầm.

Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đi theo đằng sau Vu Á Thanh.

Con đường phía trước càng ngày càng mờ, càng ngày càng mờ… Bọn họ gần như di chuyển trong bóng tối, trong hơi thở bao trùm mùi sơn, mùi xi-măng, mùi hóa chất, tiếng bước chân quanh quẩn bên tai như tiếng vang.

“Tại sao không đi tiếp?” Đàm Tiếu khó chịu than phiền, “Ở đây tối đen như mực, chẳng có một ngọn đèn, không nhìn thấy gì!”

“Khách mời cần chia nhau rời đi, đợi tổ phía trước đi đủ xa thì chúng ta có thể đi tiếp.” Vu Á Thanh giải thích, giọng cô ta rất bình tĩnh, rất lạnh lùng.

Đàm Tiếu hỏi: “Làm sao cô biết có một nhóm người đi trước? Chúng ta đâu nhìn thấy bọn họ, trừ phi biến thành cú mèo!”

Vu Á Thanh phản cảm việc anh chàng gây ôn ào, giọng lạnh tanh trả lời: “Chúng tôi dùng âm thanh làm tín hiệu.”

Cô vừa nói hết lời, chỉ nghe thấy phía trước bên trái truyền đến tiếng cười cực kỳ chói tai, âm thanh hai ngắn một dài.

Là tín hiệu.

“Được rồi! Nghe thấy tín hiệu! Đi thôi, đi thôi!” Đàm Tiếu không muốn ở đây lâu thêm một giây, thúc giục Vu Á Thanh.

“Không được.” giọng cô ta cứng nhắc, “Đây là tín hiệu của nhóm thứ hai, chúng ta là tổ ba, phải chờ một lúc nữa.”

“Đệt!” Đàm Tiếu ngồi xổm xuống, trong lòng bực bội.

Thẩm Phi đi cùng họ, khuyên nhủ: “Tất cả vì bảo đảm an toàn cho mọi người, chúng ta nên làm theo chỉ thị của tổ trưởng!”

Tất cả mọi người không lên tiếng.

Không ai thích hắc ám.

Thẩm Phi cũng không thích, bóng tối luôn khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, căng thẳng, bất an…

Phan Tiểu Tân không tiếng động dựa vào người Đàm Tiếu, thầy Thừa nắm tay Phan Tiểu Tân, Bạch Ấu Vi ôm thỏ ngồi trên xe lăn tự lẩm bẩm:

“Trò chơi giống như thợ săn, chỗ này không có con mồi thì đổi chỗ khác, chỗ khác không có con mồi, thay đổi một địa phương khác… Hiện tại đột nhiên di chuyển đến đây, chẳng lẽ chỗ chúng ta có con mồi của nó?”

Đàm Tiếu kêu to nói: “Vi Vi! Ở đây tối om đã quá dọa người, chị đừng nói nữa!”

Bạch Ấu Vi bật cười: “Sao thế, cậu sợ à?”

Đàm Tiếu nắm tóc: “Tôi không sợ trò chơi, nhưng nói ra từ miệng của chị… quá dọa người.”

Bạch Ấu Vi bật cười, giọng vui vẻ nói: “Thực ra, tôi rất hiếu kỳ, một trò chơi tìm mọi cách mà không phát động, chắc chắn nó rất đặc biệt.”

Trong bóng tối truyền đến một tiếng hừ lạnh của Vu Á Thanh: “Cô có thể cầu nguyện để lát nữa mình kích hoạt trò chơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play