Mấy lão già tai to mặt lớn ở Kinh Thành này, vừa nghĩ tới là Chu Thư Nhân muốn cười khẩy. Miệng rộng thật chứ, còn chưa tới buổi chiều mà những nội dung chính trong tấu sớ anh viết đã lan truyền rộng rãi, đúng là trí nhớ của ai cũng tốt thật. Tuy nhiên cái đám đang cười nhạo này có ai tốt lành gì đâu, kẻ nào cũng như kẻ nấy!

Khâu Duyên nhìn Chu Thư Nhân mặt mũi sa sầm, thường xuyên sờ lên mặt mình, lại sờ xuống miệng. Ông ta không sánh được, ông ta cảm thấy kỹ năng nịnh bợ của Chu đại nhân cũng lợi hại như bản lĩnh của ngài ấy.
Vẻ mặt Chu Thư Nhân lạnh tanh, hỏi:
- Khâu đại nhân, để ta ngồi trước mặt ngài cho ngài ngắm cho đủ nhé?
Suýt nữa là Khâu Duyên cắn lưỡi rồi, ai thèm ngắm mặt Chu Thư Nhân chứ. Không được, không ngắm nổi nên ông ta vội vàng cúi đầu. Chu Thư Nhân chửi thề trong lòng, đám người này ghen ghét với anh nên mới lan truyền chuyện tấu sớ để chọc anh buồn nôn chứ gì. Vừa nghĩ tới tự truyện mà Hoàng Thượng nói, mặt anh lại đen hơn!
Đến chiều, Uông Cự chờ Chu Thư Nhân sẵn ở cửa Hộ bộ, nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play