Trúc Lan đau lòng nói:
- Vậy thì cứ nằm nhiều vào. Anh muốn ăn
gì để em nấu cho… Thôi, để em bảo phòng bếp nấu cho anh.
Trúc Lan - người từ đó giờ không “thức
tỉnh" được kỹ năng nấu nước đúng là có lòng mà không có cách. Dạo này cô
đã biết nấu cơm, thức ăn cô nấu có thể ăn được nhưng lại không ngon. Kỹ năng nấu
nướng của cô chừng ấy năm trời không tiến bộ lắm. Không phải bởi vì Chu gia trở
thành nhà quan mà Trúc Lan không động móng tay, thi thoảng nhàm chán cô cũng sẽ
kiếm việc gì đó để làm.
Chu Thư Nhân thở phào. Khẩu vị của anh
trở nên khó tính dần theo thời gian, thật sự không muốn dùng cơm hay canh vợ nấu.
Đừng bày đặt kiểu tình yêu đích thực cho dù khó ăn cỡ nào cũng nuốt xuống hết,
anh không muốn đâu.
Trúc Lan véo má Chu Thư Nhân, nói:
- Biểu hiện của anh quá mức rõ ràng.
Chu Thư Nhân tủi thân thôi rồi, nói:
- Anh là người bệnh mà.
Trúc Lan lại véo hai cái, cực kỳ ghen tị.
Mặc dù làn da không đẹp bằng cô, nhưng ít thịt hơn. Cô thả tay ra, nói:
- Hôm nay anh không lên triều, tin đồn
chắc chắn sẽ càng ghê hơn.
Chu Thư Nhân xoa nắn khuôn mặt của
mình, vợ anh véo thật thẳng tay. Anh đáp:
- Đồn thì đồn đi, anh con đang sợ chưa
đủ náo nhiệt đây!
Vả lại Hoàng thượng cũng đang ước gì mọi
chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, như vậy ít nhất có thể hấp dẫn sự chú ý của
nhiều người hơn. Cuộc trò chuyện hôm qua đã đủ chứng minh Hoàng thượng sẽ có
hành động, chẳng qua ngài vẫn mãi chưa hạ quyết tâm được mà thôi.
Trúc Lan đứng dậy, nói:
- Anh cứ nghỉ ngơi đi, em đi sửa soạn
quần áo cho con.
Chu Thư Nhân ngẩn ra, hỏi:
- Anh bị bệnh rồi mà em còn muốn đưa
con mình tới Ngô gia sao?
Trúc Lan: - … Anh có bị bệnh nặng đâu, còn chưa tới mức mắc chứng hay
quên. Tối qua đã bảo là ch� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.