Buổi chiều Chu Thư Nhân ra khỏi Hộ Bộ, nhìn thấy
Ngô Minh đứng chờ trước cửa Hộ Bộ từ lúc nào rồi. Giọng điệu của Chu Thư Nhân
tràn ngập niềm vui:
- Thằng nhóc này sắp tới Kinh Thành sao không gửi
thư báo trước một tiếng? Ta vẫn luôn tính xem ngày nào con đến Kinh Thành, mấy
ngày qua cứ suy nghĩ chắc con cũng sắp đến rồi. Con thì hay quá tới nơi không
nói lời nào, làm hại ta phải lo lắng.
Cũng khá nhiều năm Ngô Minh không gặp nghĩa phụ,
nghĩa phụ già đi trông thấy nhưng tinh thần của ông cụ hết sức phơi phới. Y bước
lên trước đỡ Chu Thư Nhân:
- Con định làm người bất ngờ ạ.
Đúng là Chu Thư Nhân khá bất ngờ. Ngô Minh thay đổi
quá nhiều, nét non nớt trên mặt không còn nữa. Tôi luyện nhiều năm khiến Ngô
Minh trở nên điềm tĩnh và chín chắn hơn. Chu Thư Nhân vỗ vai Ngô Minh, nói:
- Đứa trẻ ngoan, không phụ sự kỳ vọng của ta.
Ngô
Minh nhận được lời khen của nghĩa phụ còn vui vẻ hơn lúc y nhận được thánh chỉ,
y nói:
-
Nghĩa phụ cũng đã thay đổi rất nhiều.
Chu
Thư Nhân sờ lên mặt mình, hỏi:
-
Ta già đi nhiều lắm đúng không?
-
Ở trong lòng con, nghĩa phụ càng có tuổi lại càng minh mẫn. Nghĩa phụ không già
chút nào.
Chu
Thư Nhân hớn hở: - Nhiều năm không gặp, cái miệng của ngươi cũng biết nịnh hót
rồi nhỉ.
Trước
kia Ngô Minh không biết nói m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.