Cả nhà Tuyết Mai đến khiến Chu phủ trở
nên náo nhiệt hơn. Hai đứa song sinh vẫn chưa chọn được học viện, không phải
hai vợ chồng Trúc Lan không tìm kiếm giúp mà là Khương Thăng cảm thấy tính tình
của hai đứa song sinh quá bướng bỉnh cho nên mong muốn giữ chúng lại nhà một
năm để mài giũa. Điều này làm cho hai đứa song sinh mừng như điên, không cần đến
học viện thì tất nhiên mỗi ngày sẽ chạy tới nhà ông ngoại. Thận Hành đi đón cả
nhà Tuyết Mai, hai đứa nhỏ này không quá xa lạ với Thận Hành. Mỗi lần Thận Hành
đến, bọn chúng liền quấn lấy Thận Hành yêu cầu dạy võ cho chúng.
Trước kia Tuyết Mai không cho Khương
Mâu vào kinh, cho dù Trúc Lan có nhắc tới thì Tuyết Mai cũng không đồng ý. Lần
này vào kinh, Khương Mâu phải theo sát hai người biểu tỷ là Ngọc Sương và Ngọc
Lộ để học hỏi.
Chưa đến bảy ngày, Khương gia đã thu xếp
xong mọi chuyện. Giấy tờ đất đai cũng đã tới tay, Tuyết Mai rảnh rỗi sẽ tới Chu
phủ chơi với Trúc Lan. Hôm nay Tuyết Mai và Khương Mâu cùng tới, Tuyết Mai giúp
mẹ cắt vải, ngoài miệng cảm thán:
- Con người sống ở trên đời đúng là
tính già hóa non. Con tính toán sẵn tương lai cho Mâu Nhi, cuối cùng vẫn dùng một
cách thức khác vào kinh. Con gái nhận ra, có một số chuyện chắc chắn không thể
ngăn chặn.
Trúc Lan xếp vải đã được cắt xong, nói:
- Mỗi người đều có số mệnh của mình,
con đừng suy nghĩ nhiều mà làm gì. Tất cả mọi chuyện cứ thuận theo ý trời thôi.
Tuyết Mai mỉm cười gật đầu. Thị đã đến
Kinh Thành rồi, đương nhiên sẽ không tiếp tục rối rắm.
- Mẹ ơi, mẹ cắt số vải này để làm gì thế?
Trúc Lan giải thích:
- Gió xuân lạnh đến thấu xương, cha con
vào triều rất sớm lại còn phải đứng liên tục cho nên mẹ muốn làm thêm mấy cái bịt
đầu gối. Cha con cũng có tuổi rồi, bây giờ giữ gìn tránh cho sau này bị thương.
Tuyết Mai nghĩ đến hình ảnh cha mình… ờm,
cha không có hình tượng gì cả! Tứ đệ mặc quan phục, thị còn nhịn không được mà
nhìn nhiều hơn. Thế nhưng đến phiên cha, rõ ràng là một ông cũ gầy đét mà ăn mặc
trông cứ như một người rất mập mạp.
- Mẹ ơi, con gái ở nhà cũng không có việc
gì làm, mẹ để con làm bịt đầu gối cho.
Trúc Lan: - Cha con chắc chắn sẽ rất vui.
Tuyết Mai nhớ lại mỗi lần tướng công trở về
từ học viện luôn rất vui vẻ, trong lòng không khỏi cay cay. Thị cứ khiến cha mẹ
phải nhọc nhằn.
- Mẹ, đi biển có an toàn không?
Trúc Lan biết hai đứa song sinh nhắc tới
nhắc lui chuyện Xương Nghĩa đi ra nước ngoài, đáp:
- Hai đứa song sinh vẫn còn rất nhỏ,
con nghĩ chuyện này sớm vậy!
Tuyết Mai gấp mảnh vải lại, nói:
- Con và tướng công cẩn thận ngẫm lại,
chúng con cảm thấy sau này hai đứa nó có thể đi ra nước ngoài cũng hay. Bọn
chúng to gan lớn dạ, ra ngoài xông xáo một lần biết đầu có cơ hội hơn ở lại
Kinh Thành.
Trúc Lan chưa từng nói với Chu Thư Nhân
chuyện này, chủ yếu là vì đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.