Thư của Trúc Lan vừa được gửi đi, Triệu
thị và Xương Nghĩa đã trở lại. Trúc Lan hỏi:
- Sao hai con về sớm thế?
Triệu thị nhìn tướng công của mình vài
lần, Trúc Lan tinh ý nhận ra trên người Triệu thị tỏa ra nguồn năng lượng hơi
tiêu cực. Cô suy nghĩ một chút đã rõ, bèn hỏi:
- Từ gia báo ngày ra biển rồi à?
Xương Nghĩa gật đầu:
- Ngày mốt sẽ rời Kinh Thành ạ.
Người làm mẹ như Trúc Lan cũng cảm thấy
không thoải mái. Theo lý thuyết thì cô tạo điều kiện cho chuyến đi này, nhưng đến
lúc thật sự khởi hành cô lại cảm thấy không nỡ. Nhất thời bầu không khí trong
phòng trở nên im ắng, niềm vui Ngô Ninh mang thai mới vừa diễn ra lúc nãy bỗng
chốc tan biến.
Tay chân Xương Nghĩa lọng cọng. Một bên
là thê tử mà hắn không nỡ rời xa, một bên là người mẹ mà hắn kính trọng. Hai
người phụ nữ quan trọng nhất của hắn đang khó chịu, hắn cũng cảm thấy không chịu
nổi trong lòng.
Xương Nghĩa thật sự không thích bầu
không khí trầm lắng này, hắn gượng gạo nói:
- Mẹ, con trai hứa sẽ chăm sóc bản thân
thật tốt. Nhất định không để mình bị bệnh. Chờ con trở về, đảm bảo mẹ sẽ nhìn
thấy một đứa con trai phát tướng. Mẹ yên tâm nha!
Trúc Lan cố nén cảm giác không nỡ trong
lòng, nói:
- Mẹ rất tin tưởng cách làm việc của Từ
gia nên cũng không có gì để dặn dò. Nhân
lúc còn ở nhà mấy hôm, con muốn ăn cái gì thì cứ nói với phòng bếp. Nếu không
sau này ra biển rồi muốn ăn cũng không tiện.
Đôi mắt Xương Nghĩa đỏ lên, đáp:
- Vâng. Mẹ, có thể cho con vài cái túi
tiền mẹ đã làm mấy ngày hôm nay được không?
Trúc Lan bảo Tống bà tử đi lấy cái tráp
lại. Trong tráp không chỉ có túi tiền mà còn có mấy cái đai lưng, cô nói:
- Vốn dĩ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.