Chu
Thư Nhân phản ứng cũng nhanh, Hồ Hạ còn chưa kịp trả lời là anh đã tự mình tiếp
lời rồi:
- Nếu
không phải tặng thì nó là đồ thuộc sở hữu của Cổ Lưu Phong à?
Hồ Hạ
nghe xong hiểu ra tất cả, chắc chắn Chu đại nhân đã đi điều tra Cổ gia. Ông ấy
gật đầu nói:
- Dạ,
thuộc tài sản của Cổ Lưu Phong ạ.
Chu
Thư Nhân lột hạt thông không nói gì, ra hiệu Hồ Hạ nói tiếp. Hồ Hạ ngồi ngay ngắn
lại, e hèm… ông ấy quen rồi. Trước mặt ông ấy là cấp cao nhất ở Hộ Bộ đấy.
-
Bác của Lưu Phong tới nhà không nói một lời thừa thãi nào cả, trực tiếp đưa ra
danh sách phân chia gia tài của Cổ gia năm xưa. Trước khi cụ Cổ qua đời đã chia
hết rồi, ông cụ mong muốn mấy người thúc thúc của Lưu Phong có thể đưa đến Kinh
Thành sau khi ông cụ từ trần. Không ngờ đám thúc thúc của Lưu Phong không hề
đưa đến.
Chu
Thư Nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Anh không quan tâm Cổ gia chia cho Cổ Lưu Phong
bao nhiêu tài sản, điều anh quan tâm hơn là:
-
Người bác ruột này của Lưu Phong đúng là thông minh.
Ông
ta dùng tài sản lẽ ra thuộc về Cổ Lưu Phong làm bàn đạp để gây dựng nền móng ở
Kinh Thành, đồng thời tìm kiếm sự che chở.
Hồ Hạ không dám hé răng. Bác ruột của Cổ Lưu Phong mới tới Kinh Thành, lại
còn đang ở Lễ Bộ. Lễ Bộ đã bị Phùng gia khống chế trong tay. Bởi vì Lưu Phong
có hôn ước với tiểu thư Chu gia nên mới nhúng tay vào chuyện tài sản thừa kế của
Lưu Phong, tóm lại là vì Chu gia mà đến.
Chu Thư Nhân thích người thông minh. Anh rất tán dương hành động của bác
ruột Lưu Phong. Tài sản của Lưu Phong không dễ đòi lại, vàng bạc đã nuốt vào bụng
rồi lại còn bị bắt nhổ ra thật sự rất khó làm được. Nếu không phải là một trong
số họ thì chẳng khác nào � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.