Trương Cảnh Dương bực bội, hắn không tin Chu Thư
Nhân không biết tin này. Đến hắn còn nghe được rất nhiều từ những đại thần
khác, chỉ là Chu Thư Nhân giả ngu thôi. Thế nhưng hắn lại không tiện ép hỏi, chỉ
đáp:
- Vậy à!
Chu Thư Nhân mỉm cười:
- Điện hạ tới Hộ bộ là có chuyện gì sao?
Trương Cảnh Dương chỉ vào Trương Cảnh Hoành, nói:
- Ta tới gặp hắn thôi.
Trương Cảnh Hoành mắng thầm trong lòng, nói cứ
như quan tâm y nhiều lắm vậy. Thế sao lúc y bị nhốt thì không tới thăm đi, bây
giờ tới thăm y là do cảm thấy y có giá trị thôi.
Chu Thư Nhân có việc phải làm, bèn nói:
- Nếu điện hạ tới để thăm Trương Cảnh Hoành, vậy
thì để y tiếp đãi điện hạ nhé. Thần còn chuyện quan trọng hơn cần xử lý, thần
xin phép không chiêu đãi điện hạ.
Trương Cảnh Dương nhìn đống sổ sách trên bàn của
Chu Thư Nhân, biết rõ Chu Thư Nhân không nói dối, đứng lên:
- Vậy ta không nán lại thêm nữa. Cảnh Hoành,
ngươi ra tiễn ta.
Trương Cảnh Hoành đứng dậy, đáp: - Vâng.
Bên ngoài gió tuyết lớn, Trương Cảnh Hoành khoác
áo choàng lên. Cho dù sức khỏe của y đã khôi phục nhưng vẫn để lại kha khá di
chứng, một trong số đó là y vô cùng sợ lạnh. Đến cổng Hộ bộ, Trương Cảnh Dương
dừng bước. Hắn quay đầu nhìn Trương Cảnh Hoành khoác áo choàng màu xanh, nói:
- Ngươi được theo Chu đại nhân để học tập, đây là
cơ hội mà biết bao người cầu cũng không được. Ngươi phải cố gắng hơn nữa!
Dừng một chút, hắn mới nói tiếp:
- Nhìn sắc mặt của ngươi kìa, ngươi phải chăm sóc
sức khỏe nhiều hơn mới được. Sau khi về nhà ta sẽ phái người đưa một ít thuốc bổ
cho ngươi.
Trương Cảnh Hoành tuân theo nguyên tắc có lợi mà
không chiếm thì đúng là thằng ngu, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.