Trong lòng Diêu Hinh đang rất thấp thỏm.
Thị đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay sẽ không được bước vào cửa phủ rồi, trong
mắt ánh lên một chút kích động. Giọng nói của Dương thục nhân hết sức ôn hoà.
- Tham kiến Thục Nhân! Ta cũng luôn muốn
gặp người, chẳng qua là chưa có cơ hội.
Đây là lời nói thật lòng. Thị rất muốn gặp
nương tử của Chu đại nhân. Lúc còn bị giam lỏng ở nhà, tướng công thường xuyên
nhắc đến Chu đại nhân lắm. Trong giọng nói còn tỏ ra hết sức tôn kính.
Hôm qua tướng công đến Hộ Bộ trình diện,
được đi theo Chu đại nhân học tập mà tướng công kích động lải nhải cả đêm hôm
qua. Hôm nay thị mới đánh bạo tới cửa, còn chuyện không đưa thiệp trước là vì
thị sợ sẽ bị từ chối. Không có thiệp mời thì hơi đường đột, nhưng đó lại là cơ
hội.
Trúc Lan khẽ cười, nói:
- Mấy ngày vừa qua ta cũng nghe được khá
nhiều tin tức về ngươi.
Diêu Hinh tò mò:
- Phu nhân nghe được gì rồi?
Trúc Lan cong mắt, đáp:
- Ta nghe được Diêu tiểu thư không bỏ rơi
tướng công mình. Mấy ngày trước đó Trương phủ thả tôi tớ đi, rất nhiều bàn tán
đó.
Diêu Hinh ngượng ngùng, thị rất thích
cách nói “không bỏ rơi tướng công mình". Chẳng qua thị muốn nhiều hơn thế
nữa, không biết có thể đạt được điều thị mong muốn hay không.
- Được người ta nhắc đến cũng là một vi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.