Trong lòng Diêu Hinh đang rất thấp thỏm.
Thị đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay sẽ không được bước vào cửa phủ rồi, trong
mắt ánh lên một chút kích động. Giọng nói của Dương thục nhân hết sức ôn hoà.
- Tham kiến Thục Nhân! Ta cũng luôn muốn
gặp người, chẳng qua là chưa có cơ hội.
Đây là lời nói thật lòng. Thị rất muốn gặp
nương tử của Chu đại nhân. Lúc còn bị giam lỏng ở nhà, tướng công thường xuyên
nhắc đến Chu đại nhân lắm. Trong giọng nói còn tỏ ra hết sức tôn kính.
Hôm qua tướng công đến Hộ Bộ trình diện,
được đi theo Chu đại nhân học tập mà tướng công kích động lải nhải cả đêm hôm
qua. Hôm nay thị mới đánh bạo tới cửa, còn chuyện không đưa thiệp trước là vì
thị sợ sẽ bị từ chối. Không có thiệp mời thì hơi đường đột, nhưng đó lại là cơ
hội.
Trúc Lan khẽ cười, nói:
- Mấy ngày vừa qua ta cũng nghe được khá
nhiều tin tức về ngươi.
Diêu Hinh tò mò:
- Phu nhân nghe được gì rồi?
Trúc Lan cong mắt, đáp:
- Ta nghe được Diêu tiểu thư không bỏ rơi
tướng công mình. Mấy ngày trước đó Trương phủ thả tôi tớ đi, rất nhiều bàn tán
đó.
Diêu Hinh ngượng ngùng, thị rất thích
cách nói “không bỏ rơi tướng công mình". Chẳng qua thị muốn nhiều hơn thế
nữa, không biết có thể đạt được điều thị mong muốn hay không.
- Được người ta nhắc đến cũng là một vinh
hạnh của ta.
Trúc Lan hài lòng gật đầu. Đủ thấy đây là
một người rộng rãi, người có tấm lòng thông thấu sẽ có cuộc sống tốt hơn. Diêu
Hinh còn chưa đến 20 tuổi, nhưng đã trải qua nhiều lần thử thách trong đời. Bây
giờ vượt qua chông gai, bản thân cũng được thăng hoa, có thể kỳ vọng vào tương
lai.
Tống bà tử bước vào, Trúc Lan thấy Tống
bà tử gật đầu thì bày tỏ ý đã biết. Diêu Hinh cho rằng Dương thục nhân có việc
cần làm, gương mặt đỏ lên:
- Thật sự có lỗi vì bất ngờ tới đây quấy
rầy. Ta xin phép trở về trước, hôm khác lại đến thăm Thục Nhân.
Trúc Lan đã hiểu ra mục đích của Diêu
Hinh, cô gật đầu đáp: - Được.
Diêu Hinh sung sướng trong lòng. Dương thục
nhân đã đồng ý, nghĩa là sau này thị có thể thường xuyên lui tới. Có trời mới
biết sau khi không bị giam lỏng nữa, thị thật sự không có nơi nào để đi. Cho dù
không còn rào cản, nhưng thị cũng không được chào đón cho lắm. Bởi vì thân phận
của tướng công thị quá mức nhạy cảm. Về phần Thi phủ, thị sẽ không bao giờ tới,
dù là một bước.
Diêu Hinh đứng dậy, nói:
- Vậy ta cáo từ trước.
Trúc Lan bảo Tống bà tử đi tiễn Diêu
Hinh. Thân phận của cô thật sự không cần đích thân đứng dậy tiễn thị.
Diêu Hinh bước những bước chân nhẹ tênh
ra khỏi Chu phủ. Thị ngồi trên xe ngựa vuốt ve b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.