Chu Thư Nhân thầm nghĩ, Hoàng Thượng có thể giảm
một nửa, anh đã vui rồi. Không chỉ có thể giảm bớt công việc, còn vì Hoàng Thượng
không hề hồ đồ. Anh thật sự sợ, minh quân càng già bao nhiêu càng hồ đồ bấy
nhiêu. May thay, đầu óc vị này vẫn tỉnh táo.
Về phần Hoàng Thượng không nhắc tới Uông Cự, trái
lại trong lòng anh đã biết trước. Điều anh nên nói cũng đã nói, nên bố trí cũng
đã bố trí. Uông Cự không biết tình hình, kế hoạch rất thuận lợi. Hoàng Thượng
càng ghi nhớ trong lòng, sẽ càng không nói ra, 80% là sang năm có thể nhìn thấy
Uông Cự ở Hộ Bộ.
*****
Phủ nha Tân Châu
Uông Cự hắt xì mạnh một cái, Vương đại nhân quan
tâm hỏi:
- Bị cảm rồi sao?
Uông Cự lắc đầu:
- Gần đây ta cũng không biết làm sao nữa, không bị
ốm mà cứ hắt hơi liên tục. Lỗ tai còn luôn nóng ran, không biết ai nhớ ta đến
thế.
Vương đại nhân bật cười:
- Gần đây Chu đại nhân và ngài rất chăm gửi thư
cho nhau, không phải là Chu đại nhân chứ?
Uông Cự sợ đến mức vỗ ngực:
- Ngàn vạn lần đừng là n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.