Tống bà tử cảm thấy lòng mình vững chãi. Hai người
trụ cột trong nhà lợi hại, bà ấy có thể yên tâm ở lại Chu phủ dưỡng lão. Bôn ba
nửa đời người, vào Chu phủ mới được ung dung mà sống cuộc đời của mình. Tống bà
tử nói:
- Cẩn Ngôn và Thận Hành cũng không nhỏ nữa, nhờ
lão nô giúp bọn họ để ý. Lão nô cũng không có cô nương nào tốt, kín xin chủ mẫu
cho lão nô mấy đề nghị.
Trúc Lan nghĩ đến Cẩn Ngôn và Thận Hành, hai người
này đúng là đã đến tuổi thành thân rồi. Vài năm trở lại đây cô đỡ lo lắng an
nguy của chồng, âu cũng là nhờ bản lĩnh của hai người họ. Cô nói:
- Quả thật nên chọn hai nhà tốt cho bọn họ.
Cô không định chọn người là nha hoàn. Giấy bán
mình của Cẩn Ngôn và Thận Hành đã được đưa lại cho họ từ lâu, bởi vì lệnh vua
cho nên bọn họ mới phải ở lại Chu phủ, thế nhưng con cái của họ có thể đi con
đường khác. Vì vậy nên chọn thê tử là một người xuất thân từ nhà thanh bạch, là
suy nghĩ cho thế hệ nối dõi của hai người họ.
Thật ra cô cũng có trả lại giấy bán mình cho Tống
bà tử, có điều Tống bà tử không chịu nhận. Thực chất nói trắng ra là: Hoàng thượng
ban người, có giấy bán mình hay không chẳng có gì khác. Thân xác thì ở Chu phủ,
cuối cùng vẫn phải tuân theo lệnh của Hoàng thượng.
Trúc Lan đột nhiên nở nụ cười, nhớ tới Chu Thư
Nhân từng nói với cô: hai người Cẩn Ngôn và Thận Hành có bạc, hết sức keo kiệt.
- Ngươi giúp ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.