Bước qua tháng mười hai, tuyết rơi liên miên không ngớt. Mặc dù không có gây ra thiên tai do tuyết rơi nhiều, nhưng đường sá luôn tắc nghẽn. Lão Tứ và Lão Ngũ không cần đến trường, trường học cũng cho học trò nghỉ hết.

Mùa đông cổ đại rất lạnh, Trúc Lan không ra khỏi phòng, làm tổ trên chiếc giường đất. Phần lớn thời gian cô học may vá thêu thùa cùng với Triệu thị, thỉnh thoảng cũng sẽ đọc sách để nhận biết mặt chữ. Không sai, chính là nhận biết chữ đấy. Người hiện đại đã quen với chữ Hán giản thể, chữ Hán phồn thể không còn thông dụng. Cô dựa vào đoán là chính, đọc còn bập bẹ chứ viết thì không khác gì mù chữ, thiếu nét này nét kia chưa từng viết đúng. Trúc Lan hậm hực trong lòng, ở thời hiện đại, cô cũng là một nhân vật ưu tú, thế mà trở về cổ đại viết chữ cứ như gà bươi, thường xuyên viết sai. Cháu trai trưởng không ít lần khinh bỉ coi, dẫn đến Trúc Lan không thích học nữa.

Mặc dù cái lạnh cổ đại tựa như dao cắt, nhưng vẫn không tài nào ngăn được nhiệt tình buôn chuyện. Nhà Vương lão tứ giữ vững vị trí đầu bảng của bảng buôn chuyện. Tù lúc Trúc Lan đẩy Trịnh thị lên đầu sóng ngọn gió, cô hoàn toàn không cần phải nghe những lời chanh chua nữa, cũng không làm gì thu hút sự chú ý của người khác. Những người Chu gia tự hiểu lấy mình, ăn ngon mặc ấm và béo tốt lên, không muốn đi gây thù chuốc oán với ai cả. Chu gia kín tiếng, giống như một cái phông nền ở trong thôn này. Trái lại nhà Vương lão tứ vừa mua nhà xong đã tiếp tục mua trâu mua bò, hợp tác với tên họ Thi, không biết kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, cuối cùng Vương lão tứ lên cơn động kinh mua đất. Đáng tiếc ruộng đất chính là nền tảng của hộ nhà nông, trừ khi thật sự sống không nổi nữa, còn lâu mới có người bán. Về phần thôn trang, nằm mơ cũng không có cửa. Mua được chưa chắc có mạng giữ được, người mua thôn trang toàn là những người có bối cảnh hoặc thận phận địa vị. Nếu người bình thường mua, thôn trang bị chiếm đoạt thì ngươi cũng không biết kêu oan cùng ai. Quan lại có hai cái miệng, không có bối cảnh mà cũng không muốn mất mạng thì nên biết điều một chút!

Trúc Lan đã từng nghĩ đến chuyện này cho nên mới cùng Chu Thư Nhân đi hỏi thăm thử, sau khi biết rõ bọn họ hoàn toàn gạt đi suy nghĩ mua đất. Muốn mua thôn trang thì ít nhất Chu Thư Nhân phải là cử nhân, có đủ thân phận và địa vị để giữ được thôn trang. Một gia tộc bồi dưỡng ra người đọc sách mục đích là vì che chở cho dòng họ mình, cuộc sống ở thời cổ đại không dễ, nhất là đám người dưới đáy xã hội. Tiếc là đã vài đời họ Chu ở Chu gia thôn rồi, mà không có một vị cử nhân nào. Vì vậy Vương lão tứ bận rộn nửa tháng trời mới mua được hai mẫu đất khô cằn sỏi đá.

Nhà Vương lão tứ náo nhiệt nhất bởi vì Vương Trương thị mò mới mỗi ngày. Giấy tờ chia của chưa được xử lý hoàn tất, may mà Vương Như chống được, từ đó cô ta cũng có thanh danh đanh đá trong thôn. Hai con gái khác của nhà Vương Như thay đổi bề ngoài, khá nhiều người tới cửa làm mai, tóm lại Vương gia không có ngày nào là không có tuồng để xem. Vương Như muốn hãm hại họ, ban đầu Trúc Lan không cho cơ hội, sau đó Vương Trương thị liên tục đeo bám, Vương Như không còn hơi sức đâu mà chú ý đến Chu gia. Trúc Lan cũng không cảm thấy Vương Trương thị quá đáng ghét nữa, bà lão đó đúng là càng quậy sức khỏe càng tốt!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play