Giọng điệu mang đậm sắc thái không quá chào đón, Tuyết Hàm đã thật sự nhìn thấu Tam Nha, à không, bây giờ là Vương Như.

Vương Như thay đổi bề ngoài, mặc váy lụa màu xanh ngọc lục bảo, thân trên là chiếc áo bông màu lam. Đầu tóc mấy cọng loe ngoe được chải gọn gàng, bên hông cột một chiếc túi tiền xinh đẹp. Tuyết Hàm thấy mà sửng sốt, nàng nhẩm tính từ trên xuống dưới ít nhất là 500 văn tiền. Sau đó không khỏi cau mày, trong thôn thật sự không có ai ăn mặc giống như Vương Như bao giờ, quá thu hút ánh nhìn của người khác. Đôi khi nàng nghĩ Vương Như mưu mô thật nhiều, đôi khi nàng lại cảm thấy Vương Như ngốc nghếch. Vương gia giờ đã là hộ người người tránh xa trong thôn, không ai chống lưng chẳng khác nào miếng thịt mỡ, lúc này cần phải khiêm tốn. Vương Như quá mức phô trương, chẳng khác nào huênh hoang nói cho trong thôn biết rằng nhà ta rất có tiền? Bài học lần trước chưa đủ hay sao? Hay là không hổ là hai cha con, bản chất như nhau!

Vương Như đắc ý cho rằng Tuyết Hàm hâm mộ cô ta, nghĩ đến mục đích tới đây bèn nói:

- Tuyết Hàm, ta tới cửa để xin lỗi. Trước kia ta ghen tị với ngươi nên khó tránh khỏi sinh lòng oán trách, nay ta thật lòng nói tiếng xin lỗi với ngươi. Hy vọng ngươi rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho ta.

Tuyết Hàm nâng cao cảnh giác, mẹ kể không ít chuyện xưa, nhất là những câu chuyện về mấy kẻ vong ơn phụ nghĩa lời ngon tiếng ngọt, nàng mím môi nói:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play