Trương Cảnh Hoành đấu tranh nội tâm rất nhiều, từ sau khi nhận được ý chỉ của Hoàng Thượng, y đã muốn mắng người. Hà cớ gì phải giao cho y điều tra vụ an Tôn Liệu:

- À, bổn hoàng tử không đến tìm đại nhân.

Chu Thư Nhân: - … Hở?

Vậy ngươi gọi bản quan làm gì? Bản quan đang gấp về nhà ăn cơm, vợ con của anh còn đang chờ anh đấy!

Trương Cảnh Hoành cười gượng, y không thể nói là mình đang trốn tránh người khác được, y tằng hắng một tiếng rồi nói:

- Bổn hoàng tử vô tình đi tới cửa hộ bộ, vừa hay Chu đại nhân là người đầu tiên đi ra, cho nên liền gọi đại nhân.

Chu Thư Nhân: - Bản quan đang vội về nhà.

Vậy nên xin cáo từ trước, bái bai!

Trương Cảnh Hoành thấy Chu Thư Nhân vừa chào hỏi xong là ngay lập tức xoay người định đi, y há miệng tính nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng lại. Y không muốn làm Chu Thư Nhân phật lòng, bây giờ y nào có tự tin đó. Sau đó y thấy quan viên Hộ Bộ lục tục đi ra, y thở dài trở về xe ngựa.

Thị vệ hỏi:

- Điện hạ, hồi phủ hay sao?

Trương Cảnh Hoành cười lạnh một tiếng:

- Không về.

Y vừa xuất cung là trốn đi luôn, lúc này những ai nên biết đều đã biết được y phụ trách điều tra vụ Tôn Liệu. Chắc là đang chờ ở phủ của hắn cả rồi, y có ngốc mới hồi phủ đó.

Vệ thị vệ hơi sượng, hỏi:

- Điện hạ tính đi đâu?

- Đến phủ Thái tử, ca ca ruột của ta bị cấm túc, ta là đệ đệ, làm sao có thể không tới xem xem.

Tiện thể ở lại phủ Thái tử, dù sao chỉ cần không phải hồi phủ là được.

Thị vệ: - …Vâng.

*****

Chu phủ

Xương Trung thấy cha về thì rất vui vẻ:

- Mẹ không có lừa con, cha về thật rồi nè.

Trúc Lan giải thích:

-  Lúc sáng thắng nhóc này thức dậy mà không thấy anh, cho rằng em lại đùa nó. Buổi chiều, nó cứ một mực ở tiền viện chờ anh trở về.

Chu Thư Nhân kéo cái tay mập của con trai, nói:

- Mấy ngày nay bận quá, nên thằng bé nhớ anh rồi. Bây giờ Hộ Bộ có bạc, không còn quá bận rộn nữa, sau này ngày nào cũng có thể về nhà.

Xương Trung nắm chặt tay cha, nói:

- Cha, tối nay toàn là mấy món cha thích, do con chọn đó.

Xương Trung lộ vẻ chờ được cha khen, đầu nhỏ nghểnh lên.

Chu Thư Nhân vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nói:

- Được, đêm nay cha sẽ ăn nhiều một chút, bởi vì món nào cũng là lòng hiếu thảo của Xương Trung.

Trúc Lan thấy con trai kéo Chu Thư Nhân đi ăn cơm, cô cản lại và nói:

- Cha c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play