Lý thị phấn khích vung tay múa chân, "Vương lão tứ mua lại hết kim chi, tốn hai mươi lượng bạc, mẹ à, Vương lão tứ đúng là có tiền thật, vừa ra tay đã trả hai mươi lượng. Con thấy Vương Trương thị sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, mẹ nói xem rốt cuộc trong tay Vương lão tứ có bao nhiêu tiền nhỉ? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

Trúc Lan không giải thích chuyện tiền bạc, Lý thị không biết chuyện bán công thức, "Đủ rồi, mau đi nấu cơm đi!"

Lý thị cho rằng mẹ cũng không biết nên hớn hở đi nấu cơm, đứng hóng chuyện cũng tốn sức lắm đó, nàng ta đã đói bụng từ lâu.

Tâm trạng của Trúc Lan không tệ, hại người lại chẳng ích ta, Vương Như bê đá đập chân mình rồi, không chỉ không trả thù được Vương gia mà còn để lộ chuyện có tiền, vừa ra tay đã đưa hai mươi lượng bạc quá sảng khoái, không chỉ Vương gia nghĩ Vương lão tứ phát tài, mà ai trong thôn cũng nghĩ như thế, nhà Vương lão tứ đừng mong yên ổn.

Sau bữa trưa Lý thị lại ra ngoài, đi xem diễn biến kế tiếp của chuyện này. Trúc Lan vỗ cháu gái nhỏ Ngọc Lộ đang nằm trên giường đất, đứa bé này gần như do một tay Triệu thị nuôi lớn, cô chơi với bàn tay nhỏ của con bé, "Mẹ cháu đúng là người chẳng biết nhọc lòng chuyện gì."

Đôi mắt đen nhánh của bé con mở to, chưa ai dạy con bé học nói nên bé vẫn chưa nói được, chỉ biết lêu bi bô thôi.

Hai mắt Trúc Lan cong cong, "Ta là bà nội, kêu bà nội nào."

Triệu thị tiếp xúc với mẹ chồng nhiều rồi cũng biết mẹ đối xử với cháu gái không tồi, nàng ta nhịn không được sờ bụng. Ban đầu nàng ta còn sợ nếu vẫn là con gái sẽ khiến mẹ chồng không vui, bây giờ thấy yên lòng hơn rất nhiều, có điều nàng ta vẫn mong đây là con trai, chỉ khi trong nhà có con trai thì con gái mới không bị người khác bắt nạt.

Trúc Lan chú ý tới động tác của Triệu thị, sợ rằng phụ nữ có thai thích nghĩ nhiều nên cô nhịn không được khuyên bảo, "Dù cái thai này của con là cháu gái thì mẹ cũng thích, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, dù mẹ có khó tính nhưng cũng không phải người nhẫn tâm, con yên tâm đi."

Triệu thị là người nhiều tâm tư, mà người nghĩ nhiều quá cũng sống không sướng gì, quá mệt mỏi, thật sự không có phúc bằng Lý thị.

Triệu thị cười xán lạn, mẹ chồng là người đã nói là làm, nàng ta hoàn toàn yên tâm, chỉ là: "Nhưng mẹ à, con vẫn hi vọng là con trai, chỉ khi trong nhà có con trai thì mới không ảnh hướng đến thanh danh của Ngọc Sương, nhà nào không có con trai thì thanh danh con gái nhà đó cũng không dễ nghe, không mấy người chịu cưới."

Trúc Lan hơi ngây người vì nụ cười của Triệu thị, bây giờ cô mới để ý tới chuyện Triệu thị đúng là đẹp thật, theo ký ức của nguyên thân thì Triệu thị luôn cúi đầu gạt lệ, lộ ra đôi mắt lúc nào cũng sầu bi không khiến người ta thích nổi, chẳng ai thích khuôn mặt như khóc tang cả, vậy nên nguyên thân thật sự chưa từng chú ý tới diện mạo của Triệu thị. Từ lúc cô tới đây, Triệu thị vẫn luôn khóc lóc không ngẩng đầu như cũ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Triệu thị cười, khó trách cháu gái lớn trông như tiên đồng vậy, cô luôn tự nói trong lòng rằng chắc do đột biến gien, bây giờ mới biết là do gien của Triệu thị.

Diện mạo của nguyên thân không tồi, Chu Thư Nhân chỉ hơn người thường một chút, hai vợ chồng không phải là người có diện mạo nổi bật nên lão Đại lão Nhị cũng không khác gì, chỉ hơn người thường một tí, vóc người thì giống Dương gia. Lão Tứ lão Ngũ thì ngược lại, khuôn mặt có nét giống Trúc Lan và các cữu cữu nhiều hơn, đã tính là dễ nhìn trong thôn rồi, dáng người thì gầy giống người Chu gia. Còn hai đứa con gái thì lại biết chọn những ưu điểm của hai vợ chồng Trúc Lan để di truyền, nếu xếp vào hàng ngũ xinh đẹp thì cũng miễn cưỡng được xem là mỹ nhân. Nhưng Trúc Lan lại không dám nói trái lương tâm, Tuyết Hàm đã là đứa ưa nhìn nhất trong nhà rồi vẫn không thể so được với Triệu thị, Triệu thị thật sự là mỹ nhân, Chu lão nhị đúng là rất tinh mắt. Càng nghĩ nhiều, ánh mắt Trúc Lan lại càng thâm thúy hơn.

Triệu thị thấy mẹ chồng nhìn chằm chằm vào nàng ta thì không dám khóc, cúi thấp đầu hơn, "Mẹ à, con nói không đúng ạ?

Triệu thị hơi thương tiếc cho Triệu thị, kéo tay Triệu thị tới, "Con nói đúng, làm nữ nhân không dễ gì." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cổ đại lạc hậu này, làm nữ nhân rất khó, lúc chưa gả chồng thì ngày ngày sợ thanh danh bị ảnh hưởng không tìm được mối duyên tốt, sau khi gả chồng thì phải nghe theo mẹ chồng, còn phải nhớ xuất giá rồi thì theo chồng, sống cả đời cẩn thận dè chừng, không có ngày nào được sống vì bản thân.

Trong lòng Triệu thị bùng nổ, cứ cảm thấy mình bị mẹ chồng phát hiện rồi nên không dám ở lại phòng mẹ chồng nữa, vội vàng bế Ngọc Lộ lên, "Mẹ à, con đi dỗ con bé ngủ đây."

Giọng Trúc Lan dịu dàng: "Đi đi."

Triệu thị tạm dừng, trong lòng hốt hoảng, sau đó nhanh chóng ôm bé chạy mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play