Đại tẩu của của Trúc Lan là cô nương thôn Chu gia, Trúc Lan và Chu Thư Nhân đến được với nhau là nhờ đại tẩu đưa lối. Vả lại bọn họ còn cùng một họ trong thôn, Chu thị và Trúc Lan cực kỳ thân thiết. Trước khi Trúc Lan đến đây đã ôn bài rồi, cho nên bây giờ cô nói chuyện khá tự nhiên:

- Mẹ, mẹ xem chị dâu, đã lên làm bà rồi mà còn đi trêu chọc con.

Tôn thị chụp tay con dâu cả lại, nói:

- Không được ăn hiếp Trúc Lan, ta đang nhìn đó!

Chu thị ưỡn ngực:

- Mười dặm tám tấc quanh đây đều hâm mộ con có một mẹ chồng luôn coi con như con gái vậy, cô em chồng vừa về đến, con gái như con lập tức bị cho ra rìa.

Tôn thị trợn mắt lườm con dâu cả một cái:

- Làm bà rồi đấy, sao còn không nên thân thế này.

Mặc dù nói lời quở trách, nhưng thái độ rất thân thiết.

Trúc Lan cười đến cong mắt, cô thật sự hâm mộ nguyên thân có một nhà mẹ ấm áp. Đúng là nhà võ, nhưng suy nghĩ rất đơn giản, tốt là tốt, không tốt là không tốt, thích ngươi thì sẽ đào tim móc phổi ra cho ngươi xem, không hề gian dối.

Tôn thị không những quan tâm đến sức khoẻ của con gái mình, mà cũng muốn lo nhiều chuyện thay cho con gái:

- Con dâu thứ hai của con cũng sắp trở dạ, con đừng tạo cơ hội cho đám bà tám trong thôn tung tin đồn nhảm về mình nữa, không muốn dính tới thì tránh né đi.

Nói tới là thấy sốt ruột, hai đứa con dâu của con gái chẳng ra làm sao. Một đứa ngu ngốc, một đứa yếu đuối, con gái không học được cách xem người từ bà gì cả.

Trúc Lan biết mẹ không thích hai cô con dâu thường xuyên bôi bác nguyên thân, bèn nói:

- Mẹ, con có chừng mực, mẹ đừng lo quá.

Tôn thị ngạc nhiên ngước nhìn con gái, lần này con gái không giống trước kia, hình như đã nghĩ thông suốt. Tôn thị vui mừng chứ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng sau cơn bạo bệnh nhìn đời rõ hơn, trong lòng không khỏi vui mừng:

- Được, được, con có chừng mực thì ta cũng không nhọc lòng chi nữa.

Thế hệ cùng lứa Trúc Lan của nhà họ Dương không đông, chỉ có ba đứa con thôi. Sang đến đời cháu thì khá sung túc, mỗi nhà bốn đứa, đều là ba trai một gái, con trai đều lót bằng chữ "Võ". Nhà Dương lão đại Dương Trúc Mộc có bốn đứa con lần lượt là Xuân Hạ Thu Đông, con gái thì bỏ đi "Võ", đứng hàng thứ hai tên là Dương Hạ. Dương lão nhị là Dương Trúc Lâm, đặt tên con là Sơn Hà Hồ Hải, con gái đứng hàng thứ ba - Dương Hồ. Lão đại và Lão nhị Dương gia lớn hơn Trúc Lan nhiều, ngoại trừ con út hai nhà còn chưa tới tuổi, còn lại đều đã cưới gả hết rồi.

Không bao lâu sau, cả nhà Dương lão nhị cũng tới, hai gia đình đến chật cứng nhà. Đầu Trúc Lan kêu ong ong, nhà mình đã không ít người, mà Dương gia lại càng nhiều hơn. Ở thời hiện đại, bà con ở xa không bằng láng giềng ở gần, họ hàng dần dà trở nên xa cách. Ngoại trừ một số gia đình giàu có ăn Tết cũng rất im ắng, Trúc Lan cho rằng bản thân đã quen với việc Chu gia đông người, ấy vậy mà cô vẫn không thích nghi được. Bên tai âm vang tiếng người nói cười, ôi, cô muốn yên tĩnh!

Tôn thị luôn luôn dõi theo con gái, vừa thấy sắc mặt của cô không tốt là bà giật thót:

- Thấy không khỏe chỗ nào?

Trúc Lan không thể trả lời do quá đông người, nói vậy rõ là không biết tốt xấu. Thời này sống tốt người ta mới tới gặp mình, cô đành nói dối:

- Cái cơ thể này ngồi xe bò một chút là đã rệu rã, eo hơi nhức mỏi, không sao đâu mẹ.

Tôn thị không khỏi đau lòng, con gái ở cữ không yên cho nên để lại di chứng, bà cụ bắt đầu đuổi người:

- Vợ của Lão Đại, dẫn Tề thị đi làm cơm trưa đi. Còn những người khác ra ngoài mà nói chuyện tiếp, để cho cô cô các ngươi đi nghỉ một lát.

Trúc Lan ngượng ngùng:

- Mẹ, con không sao mà.

Tôn thị cho rằng con gái ra vẻ, đương nhiên không tin Trúc Lan. Dương gia biết là sức khoẻ Trúc Lan không tốt, cho nên vội vàng rã đám.

Tôn thị nói gì bên ngoài nghe được rất rõ, Tôn thị thấy Chu Thư Nhân mỉm cười đầy vẻ mong đợi, nói:

- Chị dâu của con nói chớ hề sai, con rể xót vợ.

Trúc Lan không để bụng lắm, cô và Chu Thư Nhân là đồng đội, nhưng lúc cần thẹn thùng vẫn nên thẹn thùng:

- Mẹ này, con bao tuổi rồi, mẹ đừng trêu con nữa mà.

Tôn thị tự hào vì đã tìm được một tấm chồng tốt cho con gái mình, tình cảm của vợ chồng con gái tốt đẹp, bà thấy rất vui:

- Được, được, mẹ không nói nữa, mẹ không nói nữa.

Nói đoạn, Tôn thị ra đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Tôn thị thần thần bí bí xỏ dép đi xuống giường đất, ra vẻ muốn lấy đồ tốt.

Trúc Lan: "..."

Thật sự không ngờ, tình tiết nhà mẹ trợ cấp con gái xuất hiện trong tiểu thuyết cũng xảy ra với cô. Khỏi phải nói là cô kích động cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play