Chớp mắt một cái đã qua hai ngày, làm dưa và mua bò mất hết một ngày, sang ngày tiếp theo Lý thị và Chu lão đại trở về Lý gia một chuyến nên mất thêm một ngày nữa. Đến ngày thứ ba, Trúc Lan và Chu Thư Nhân mới dẫn theo Chu lão đại, con gái út và cháu trai trưởng đi Dương gia.

Cổ đại thường là như vậy, Lão Đại ra ngoài, Lão Nhị ở nhà trông nhà. Cho dù Lão Đại không đi đứng được, vẫn còn cháu trai trưởng, đây là ưu thế của con trai cả và cháu đích tôn. Đa phần nhà nông chỉ có một vợ một chồng bởi vì cuộc sống nghèo khổ, con cả và cháu đích tôn càng có địa vị tuyệt đối. Chu Thư Nhân tỏ vẻ tán thành con cả và cháu trai trưởng, nhà không có quy củ không được, con cả chính là quy củ, tránh cho những lùm xùm không đáng có. Cho dù Chu lão đại không được thông minh, cũng sẽ không cho phép ai lấn lướt Chu lão đại. Chu lão đại không được, thì sẽ dẫn theo cháu trai trưởng bên người. Chu Thư Nhân nói những chuyện này cho Trúc Lan biết, cho dù Trúc Lan không có nghiên cứu về thời cổ đại, nhưng vẫn cảm thấy rất có đạo lý. Cô không có gì phản bác, Chu Thư Nhân có kế hoạch là được rồi.

Dương gia ở thôn Tôn gia, cách thôn Chu gia một đoạn. Rất nhiều thôn làng ở thời cổ đại là nơi tụ tập của những tộc người, lấy họ làm tên thôn làng, tri huyện không có chỗ dựa hết sức đau đầu với những dòng tộc này. Dòng tộc lớn mạnh luôn có một hai người có tiền đồ, thế là không thể làm gì được họ. Họ Dương ở thôn Tôn gia không phải họ lớn, song cũng không ai dám chọc, bởi vì Dương gia có võ. Cha của Trúc Lan hồi trẻ vận tiêu khắp nơi, vả lại ở giai đoạn cuối triều trước, loạn lạc hoành hành, rất nhiều huynh đệ quen biết qua đời, rồi cha Trúc Lan bị thương nên mới lùi về, thành thật quay lại thôn làng làm nông. Triều mới thành lập, ông ấy tiếp tục làm một nông dân, không hề gây ra chuyện gì khác người. Cho đến khi cháu trai trưởng lộ ra năng khiếu tập võ, ông ấy mới mượn mối quan hệ cũ của mình ném y tới tiêu cục. Dương phụ kết thân với nhiều huynh đệ trong lúc thiên hạ đại loạn, có người đang làm nghề khác, quan hệ cũng rộng. Người có tầm nhìn một chút đều không muốn dính vào Dương gia, nếu thật gây chuyện, bọn họ sẽ đánh cho ngươi tàn phế. Cổ đại không có theo dõi, không bắt được nhược điểm của người khác, đây là lý do vì sao Vương Như vô cùng kiêng kị Dương gia. Đừng cho rằng Dương gia là chỗ hiển lành, ngay cả nguyên thân cũng từng thấy máu, mặc dù trong tình huống bất khả kháng, nhưng đúng là họ không dễ trêu chọc từ trong xương cốt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mỗi lần Trúc Lan nghĩ lại, cô không khỏi cảm thấy mình cũng may mắn. Thân phận xuyên qua không tệ, có nhà mẹ làm chỗ dựa. Du sao cô cũng không hâm mộ nữ phụ nghịch tập, một nhà cực phẩm thấy mà phát sầu.

Dương gia đã tách ra ở riêng rồi, hai người ca ca của Trúc Lan thì thân ai nấy lo. Trúc Lan đi thẳng đến nhà Đại ca, bởi vì cha mẹ sống cùng Đại ca. Xe bò tới nơi, Chu Thư Nhân bước xuống xe trước, rồi mới dìu Trúc Lan xuống:

- Cẩn thận một chút, dưới chân có cục đá kìa.

Trúc Lan: - Biết rồi!

Chu Thư Nhân cong môi, chắc chắn Trúc Lan không nhận ra hai người bọn họ chung đụng càng lúc càng tự nhiên hơn, giống như vợ chồng thật vậy. Không uổng công đêm nào anh cũng trò chuyện với Trúc Lan, trò chuyện thật sự có thể kéo gần khoảng cảnh và thúc đẩy mối quan hệ nhanh chóng!

Tuyết Hàm thậm chí không buồn cảm thấy ngạc nhiên gì nữa, cha sẽ không thèm để ý đến nàng, nàng chỉ có thể duỗi tay nhờ vả Đại ca đỡ mình xuống đất. Chu lão đại véo đôi má phúng phính của em gái, hắn cũng khổ lắm, cảm giác ba người bọn họ đi theo quá mức dư thừa.

Trúc Lan đi được hai bước, bỗng quay đầu lại, nói:

- Lão đại, đừng quên xách đồ theo đó.

Chu lão đại: “...”

Đội ơn cha mẹ vẫn chưa quên chúng con đây!

Trúc Lan tiếp tục đi vào trong sân, Dương gia chắc chắn là một hộ giàu ở thôn Tôn gia. Ngôi nhà khang trang xây bằng gạch xanh, trong sân có những lối đi nho nhỏ lát gạch. Thế nhưng không ai trong thôn Ton gia cảm thấy ghen tị, bởi vì ai ai cũng biết Dung gia kiếm tiền bằng cả mạng sống của họ.

Dương Tôn thị nghe được tiếng của con gái, vội vàng ra đón:

- Bảo sao sáng nay cứ nghe tiếng chim hỉ thước kêu miết, hóa ra con gái đã trở về rồi. Mau, mau đi vào nhà cho ấm nào!

Trúc Lan bị bắt lấy tay, nhất thời chưa quen. Ở hiện đại, cô và mẹ không thân lắm, từ nhỏ đã quen tự lập, đột nhiên có người nắm tay hỏi han ân cần, cô hơi hoảng loạn, sau khi điều chỉnh cảm xúc hẳn hỏi mới gọi:

- Mẹ!

Dương Tôn thị nắm lấy bàn tay ấm áp của con gái mình, nước mắt tuôn rơi:

- Võ Xuân nói con đã khỏe hơn nhiều, mẹ còn chưa tin, sau đó có gặp Xương Lễ hỏi lại mấy lần, thấy an tâm hơn một chút nhưng còn lo lắng. Bây giờ thì mẹ tin rồi, con gái của mẹ khỏe rồi, khỏe rồi!

Không cần lo lắng kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh nữa, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.

Trúc Lan cảm thấy ê ẩm trong lòng, cô hơi hâm mộ nguyên thân, nói:

- Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, làm con cũng muốn khóc theo rồi đây.

Dương Tôn thị lau nước mắt, nói:

- Được, được, không khóc, không khóc! Con gái của ta ngoan nào, không khóc!

Dương Chu thị trêu ghẹo:

- Mẹ, mẹ nhìn em rể bên này một cái đi nào, đang xót quá chừng đúng không. Mẹ mà làm cho muội ấy khóc là em rể đau lòng lắm đấy!

Trúc Lan: “...”

Đại tẩu đã lên tiếng thì tất cả mọi người đều phải tin tưởng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play