Vương Như cấu vào lòng bàn tay mình, trong lòng nóng như lửa đốt. Từ hồi cô ta xuyên tới cổ đại, chuyện gì cũng không suôn sẻ. Rõ ràng trong những tiểu thuyết xuyên không cô ta từng đọc, phái nữ xuyên qua đều làm vai chính. Cô ta đến đây cứ gặp chuyện xui, cô ta không thể ngồi im chờ chớt, suy đi nghĩ lại, cô ta quyết định bắt đầu từ chỗ Chu gia.

Vương Như tự véo bản thân một cái, cơn đau làm cho khóe mắt rưng rưng, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng vẻ chật vật đáng thương của mình:

- Bà nội Chu, bà nội của con sợ bà nội Chu, trong thôn chỉ có một mình bà nội Chu mới có thể cứu con thôi. Cầu xin bà nội Chu thương xót hoàn cảnh của con, ra tay cứu con đi mà! Bà nội của con muốn đánh chết con!

Trúc Lan giật giật khóe môi, đừng cho là cô không thấy động tác tay nhỏ của Vương Như, cô cũng biết diễn chứ bộ:

- Cái con bé này, đừng khóc! Mặc dù Vương Trương thị không bằng súc sinh, nhưng mụ ta không dám đánh chết người đâu. Đánh chết người không những bị bắt đền mạng, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ Vương gia, vì thanh danh của cả nhà, Vương Trương thị tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Ngày thường Vương Trương thị không đánh thì mắng mấy đứa cháu gái, đánh thẳng tay cũng có đánh thẳng tay, song mụ sẽ không thật sự đánh chết cháu gái. Mấy đứa cháu trai Vương gia còn phải cưới vợ, mấy đứa cháu gái có thể gả đi, Vương Trương thị cà chớn đến đâu cũng sẽ không dám quang minh chính đại đánh chết một người.

Vương Như trộm liếc mắt nhìn thoáng qua Dương thị, đây là kiểu người đầu óc đơn giản người ta hay nói phải không? Trong lòng thắt lại, cô ta quỳ phịch xuống đất:

- Bà nội Chu, bà nội của con không dám đánh chết con thật, nhưng bà nội dám để con đói chết. Chỉ cần không ai phát hiện, bà nội cũng sẽ không bị trừng phạt. Bà nội Chu lòng dạ Bồ Tát, xin hãy cứu con!

Trúc Lan giật thót, hôm nay Vương Như quỳ gối trước mặt mình thì người cô ta hận nhất trong lòng chắc chắn đã chuyển thành cô. Chỉ cần Vương Như trở mình, nhất định cô ta không muốn đối mặt với người cô ta đã từng quỳ xuống trước mặt. Trúc Lan bực bội, cô đã không muốn dính tới cô ta, cô ta cứ một mực phải dây dưa bằng được. Sắc mặt Trúc Lan lạnh tanh, kéo Vương Như dậy, nói:

- Xem xem cái con bé này đang nói bậy bạ gì thế! Khắp thôn đều biết Tam Nha rất có bản lĩnh, kiếm được nhiều tiền. Bà nội của ngươi là người tinh vi nhất, sao có thể để ngươi chết đói cho được. Nhìn con bé đáng thương làm sao, chắc là tự mình dọa mình sợ hãi đúng không!

Trúc Lan không cho Vương Như có cơ hội nói chen vào, gọi Lão Nhị đang chẻ củi một tiếng:

- Lão Nhị! Mau đi gọi Vương lão tứ đến đây xem nào! Không biết Vương lão tứ làm cha kiểu gì, khiến Tam Nha sợ tới cỡ này!

Chu lão nhị hóng chuyện nãy giờ, Tam Nha chính là một đứa phiền phức, hắn rất sợ mẹ mềm lòng, cho nên lập tức ném rìu:

- Con đi ngay đây!

Vương Như bị kéo một cái, trong lòng đã ghi tạc cơn giận này. Xem như cô ta đã nhìn thấu rồi, người nhà Chu gia trông thật thà thế nhưng thực chất đều là kẻ ác ý ngầm. Nếu đã như vậy, cô ta có chơi bọn họ cũng không cần phải cảm thấy áy náy gì cả:

- Bà nội Chu! Tuyết Hàm là bạn của con, bà nội Chu là mẹ của Tuyết Hàm, lại là người có lòng dạ lương thiện, bà nội Chu biết con biết kiếm tiền mà, chỉ cần mà nội Chu giúp con, con sẽ lấy công thức ra làm cùng Chu gia, Chu gia bảy phần, con ba phần thôi đủ rồi.

Trúc Lan cười khẩy, làm bạn với cô đúng là xui xẻo tám đời ông bà để lại! Cô thả tay Vương Như ra, lạnh nhạt nói:

- Tam Nha à, Chu gia chúng ta có tới ba người đọc sách, Chu gia sẽ không buôn bán. Sĩ nông công thương, Tam Nha không hiểu thì bà nội Chu cũng không trách ngươi. Sau này ngươi chớ có nói mấy lời linh tinh như vậy.

Chu Thư Nhân đã sắp xếp lại bộ luật của triều đại hư cấu này, anh cũng không quên giảng giải kiến thức cho Trúc Lan biết. Triệu đại hư cấu hiện tại có quy chế rất rõ ràng, thương nhân và con cháu nối dõi của họ không được tham gia khoa cử, trừ khi quyên góp chín phần tài sản, trở về nguyên quán làm nông ba đời. Nông dân bán nông sản do chính mình trồng thì không được tính là thương nhân, cho dù có là địa chủ sở tiệm gạo cũng không được tính vào hàng thương nhân. Bởi vì nông sản được trồng trên đất nhà mình, chưa qua bất kỳ một quy trình gia công nào. Trúc Lan bán lại cải thảo, đó không được gọi là mua bán, do nhà Trúc Lan cũng có ruộng cải thảo mà. Ở nông thôn, bán rau củ, ngũ cốc, gia cầm,... là chuyện hết sức bình thường. Chỉ cần không phải mua đi bán lại thu lợi quanh năm, sẽ không thể xác định được. Bởi lẽ buôn bán quanh năm suốt tháng mưu lợi từ dân là kinh doanh rồi, cho dù là buôn bán nhỏ, như những người bán hàng rong bỏ vốn liếng ít chính là thương nhân, không được ai tôn trọng cả. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sự nghiêm ngặt trong khoa cử có nguồn gốc rất sâu xa, chủ yếu là vì hoàng để đã chịu không ít thua thiệt từ các thương nhân trong khoảng thời gian tạo phản. Thương nhân trục lợi, gián tiếp hại chết rất nhiều tướng sĩ. Hơn nữa, vào giai đoạn cuối của triều đại trước, xuất hiện tình trạng thương nhân vung tiền bừa bãi mua quan bán chức, dẫn đến xã hội hỗn loạn, dân chúng lầm than. Sau khi bước sang một triều đại mới, Hoàng thượng đã thẳng tay xử lý một đám thương nhân. Có thể thấy được, Hoàng thượng căm hận những người lái buôn, không những thu thuế rất cao, mà còn không ngừng chèn ép bọn họ. Triều mới làm việc theo quy tắc từ cao xuống thấp, ở trên ban xuống một câu, bên dưới càng phải làm nghiêm, vạch rõ rất nhiều hạn chế, làm cho những nhà có người đọc sách không dám dính vào.

Trúc Lan cho rằng Vương Như không biết, nhưng cô ta biết. Mấy ngày trước đó, Vương Như dò la khắp nơi, người này lòng dạ thâm độc, muốn dứt khoát chặt đứt con đường khoa cử của Chu gia đây mà!

- Mẹ! Mẹ! Con làm được rồi! Ha ha, mẹ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play